Bài đã đăng báo Người Việt ngày 20/12/2015
– Anh phải biết, bắt buộc anh phải biết. Anh làm việc mà nói không biết thì làm việc cái gì? Anh chưa biết thì tôi nói nãy giờ anh biết rồi đó. Anh xử lý đi. Không xử lý được thì đừng nói tới chuyện khác, tôi không nghe đâu. – Tôi nói.
– Việc bố trí giam ở đâu, như thế nào là quyền hạn của trại, không phải của tôi. – Ông Cống nói.
– Được rồi, tôi sẽ báo cán bộ trại cho tôi gặp ông Huỳnh Phi Lâm, tôi vừa thấy ông Lâm đi ngang qua đó. Anh muốn thì tôi kêu ông Lâm ngay bây giờ. – Tôi nói.
– Thôi chị đừng gọi bây giờ, để tí nữa làm việc xong với tôi rồi hãy báo cán bộ trại. – Ông Cống nói. – Bây giờ tôi ghi cái lý lịch cho chị ký.
– Tôi chẳng làm việc làm cò gì hết. Lý lịch của tôi anh biết rồi, biết rõ là khác. Anh cứ ghi đưa tôi xem, nếu đúng thì tôi ký cho anh, không thì thôi. – Tôi nói.
Ông Cống rút tờ báo và tờ giấy in biểu mẫu lý lịch cá nhân từ trong cặp hồ sơ ra, lót tờ báo xuống dưới, đặt tờ mẫu lý lịch lên rồi ngồi cắm cúi ghi. Tôi ngồi im nhìn ra cửa quan sát người đi qua đi lại ngoài kia.
Khoảng mười lăm phút sau, ông Cống đưa tờ lý lịch cho tôi coi. Thông qua phần họ tên, chỗ ở, nghề nghiệp, cha mẹ, anh em không có gì phải nói. Tôi để ý thấy ông ta ghi mục nghề nghiệp “tự do,” thôi cũng tạm được, chớ bắt chước mấy thằng mất dạy ghi chữ “không” vào thì tôi sẽ chửi cho một trận. Bọn đó đã từng bị tôi chửi rồi: “Báo cho tụi mày biết, tụi mày không làm công an nữa thất nghiệp mới là vô nghề nghiệp. Còn kỹ sư, bác sĩ, luật sư, nhà báo như tao, được đào tạo có bằng cấp chuyên môn hẳn hoi, có chết cũng là kỹ sư, bác sĩ, luật sư, nhà báo, không thay đổi được, đừng có chơi trò chữ nghĩa với tao.” Bọn công an phường 25 quận Bình Thạnh Sài Gòn hồi năm ngoái làm cái quyết định tạm giữ hành chánh tôi cũng phải ghi nghề nghiệp “nhà báo tự do” vào theo ý tôi, nếu không ghi theo ý tôi tôi làm ầm ĩ lên. Cái quyết định đó sau khi tôi về nhà đã chụp hình post lên mạng Internet. Tại thời điểm tôi viết những dòng này, tôi thấy trên mạng vẫn còn lưu giữ cái quyết định đó.
Phần tiền án, tiền sự tôi thấy ghi là: “Vi phạm hành chánh hành vi gây rối trật tự công cộng, xử phạt năm mươi ngàn đồng” thì máu trong người tôi sôi lên, tôi hỏi:
– Ai nói với anh tôi có tiền sự? Tiền sự gì?
Ông Cống đưa xấp hồ sơ ra nói:
– Lãnh đạo người ta đưa cho tôi hồ sơ này, nói như vậy đó.
– Mấy thằng chó an ninh khốn nạn nó đưa cho anh hả? Vậy anh đã đọc hồ sơ chưa? Anh thấy có biên bản tống đạt quyết định xử phạt hành chính cho tôi chưa? Thấy tôi có nộp phạt không? Anh lấy cái quyết định xử lý vi phạm hành chính ra tôi chỉ cái này cho anh xem. – Tôi nói.
Ông Cống lục lấy cái quyết định ra đưa cho tôi. Tôi chỉ vào chỗ ngày tháng ký quyết định, nói:
– Đây nè, anh xem đi, ngày ký quyết định sau ngày lập biên bản vi phạm hành chính một tháng, biên bản vi phạm hành chính cũng không có chữ ký của tôi. Pháp lệnh xử phạt hành chính quy định trong thời gian mười ngày kể từ ngày thực hiện hành vi vi phạm bị bắt quả tang hoặc kể từ ngày phát hiện hành vi vi phạm, cơ quan chức năng phải ra quyết định xử lý vi phạm hành chánh. Quyết định này ký sau ngày lập biên bản hành chính đến ba mươi ngày, qua đến ngày thứ mười một là quá thời hiệu xử lý rồi, nên quyết định này vi phạm pháp luật, không có hiệu lực. Tôi nói cho anh nắm rõ sự việc, đây là do vợ chồng Lê Kiêm Toàn – Nguyễn Thị Mỹ Nghệ cấu kết với bọn chó an ninh dựng chuyện hãm hại tôi, muốn bắt giam tôi tội gây rối mà không được. Ơn Chúa, có người làm chứng cho tôi nên bọn súc sinh đó không thể vu khống tôi được. Một tháng sau, thằng công an phường 25 qua phường 8 quận 3 bảo tôi ký nhận quyết định. Tôi bảo nó lập biên bản tống đạt ngay ngày hôm đó, giao cho tôi một bản quyết định và biên bản tống đạt thì tôi sẽ nhận. Nó chạy ra gọi điện thoại cho sếp nó một lúc lâu rồi cắp đít đi luôn. Nó mà đưa tôi cái quyết định đó thì tôi đã khởi kiện quyết định ra Tòa Hành Chính rồi.
– Tiền sự thì có sao đâu, đã qua một năm rồi cũng hết hiệu lực rồi, coi như không có. – Ông Cống nói. – Mà chị nói chuyện với tôi dù sao những người đó cũng là đồng nghiệp của tôi, chị mở mở miệng ra là chị gọi người ta là thằng, là con, là đồ này đồ kia là không được.
Tôi nhìn thẳng vào mặt ông Cống, nói gằn từng tiếng:
– Với anh thì không được nhưng với tôi thì được. Bọn nó xứng đáng bị gọi như thế, không đối xử lịch sự vì nó có phải là con người đâu. Chúng nó là loại súc sinh mang hình người. Tôi thích chửi vậy đó, ai bảo anh nghe lời chúng nó thì anh ráng mà nghe. Anh muốn tôi nói hay anh muốn tôi ngậm miệng không nói câu nào?
Tạ Phong Tần
(còn tiếp)
Đúng vậy đó em. Thật ra bọn chúng nó chỉ xứng đáng được tiêu chuẩn gọi bằng “thằng” bằng “con” thôi. Vì chúng nó còn tệ hơn Chó mà. Hay là cho nâng cấp chúng lên chút đỉnh vì tính nhân từ và bác ái của loài người chúng ta, thôi thì tạm cho phép gọi chúng là “cứt chó” đi nha.
ThíchThích
🙂
ThíchThích
Vừa đọc xong 13 phần. Hâm mộ chị đã lâu. Có điều này tôi xin nói ngắn, gọn. Nói thật, cho tới thời điểm này (tập 13), tôi thấy chị còn may mắn hơn tôi và rất nhiều người đã bị ở tù trong khoảng thgian 1979-1980 về điều kiện sinh hoạt, ăn uống, nước nôi, chổ ở hơn bọn tôi nhiều. Thgian đó nếu được điều kiện “sống” như chị là thiên đường. Tôi bị giam ở Mỹ Tho, Tiền Giam.
Làm sao để thế giới có thể biết được những trò man rợ này của chúng!!!
ThíchThích
Bạn hãy viết như tôi.
ThíchThích
Khong Ten, Trai tu o Vietnam nhat la trai tu cho tu nhan luong tam hay tu chinh tri, chang co tu nao la thien duong ca. Ngay ca o ngoai doi nguoi dan song cung co thay Thien duong dau. Khi nao co dip ve VN ban vo thu trong Thien Duong do do o vai tuan huong thu. Enjoy your days.
ThíchThích
Chị đối đáp rât hay.
ThíchThích