ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 12


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 16/12/2015

1336790918Phải nói cho rõ là nhà thờ Kỳ Ðồng ở quận 3, Sài Gòn, khuôn viên phía ngoài ai ra vô cũng được, thích ở đó bao lâu tùy ý. Nhưng khu vực bên trong thì “bất khả xâm phạm” với cửa trong và phòng ốc chi chít, không phải ai cũng vô được. Tôi biết chỗ đó bọn an ninh “thèm” lắm mà không có “lý do chính đáng” nào vô sục sạo được. Cái bản mặt của tôi người nào trong đó cũng biết hết, nên tôi cứ ra vô tự nhiên không ai hỏi han gì, người lạ thì không được.

Có lần, anh bảo vệ nhà thờ nói với tôi:

– Có một thằng mặt bự đỏ đỏ ngày nào cũng vô đây ngồi ngay bậc thềm tượng Ðức Mẹ. Anh hỏi nó: Vô đây làm gì? Nó nói: Lãnh đạo của tôi kêu tôi vô ngồi đây. Anh nói: Vậy hả? Lãnh đạo của tôi kêu tôi ra biểu anh đi chỗ khác, không được ngày nào cũng ngồi đây.

Kể xong, hai anh em phá lên cười ngặt nghẽo. Tôi biết cái thằng an ninh mà anh bảo vệ nói, ngày nào nó cũng đi theo tôi. Thằng đó nhìn mặt đần thối ra, chắc là loại “con cháu chúng nó” văn dốt vũ dát, không nghề ngỗng gì nên đem nhét vô ngành công an làm “cái đuôi” người ta. Lương tôi ở văn phòng luật sư có bốn triệu thôi, nhưng cho tôi chục triệu một tháng biểu cứ đi theo người khác ngồi chần ngần một đống như vậy từ ngày này qua ngày khác tôi cũng không làm, chán còn hơn con gián. Cái loại đầu óc củ chuối nó mới hài lòng với loại “công việc” ấy, không cần phải động đậy đầu óc gì hết.

Một người quen của tôi, giúp việc chăm sóc sức khỏe cha Chân Tín ở nhà thờ Kỳ Ðồng (quận 3, Sài Gòn) đã nhờ tôi tìm tên chữ ý nghĩa hay để đặt cho đứa cháu nội đích tôn của anh và mời tôi làm mẹ đỡ đầu trong lễ rửa tội của cháu. Tôi hỏi: “Sao anh lại mời em, nhà anh đạo gốc đâu có thiếu người làm mẹ đỡ đầu cho cháu?” Anh nói: “Anh muốn cháu anh sau này mạnh mẽ, cương trực như em.” Giờ mà tôi tỏ ra hèn hạ, yếu đuối thì mai này chẳng biết ông nội sẽ giải thích thế nào với cháu khi cháu hỏi ông: “Vì sao đặt tên cháu như thế, như thế…”

Tôi vẫn không ăn gì cả ngày thứ hai. Buổi tối, tôi đoán chừng khoảng 8 giờ tôi đọc một chuỗi kinh Mân Côi, hát bài Kinh Hòa Bình rồi đi ngủ. Không hiểu sao tôi học nhiều bài Thánh ca lắm mà không thuộc bài nào, có mỗi một bài Kinh Hòa Bình lại nhớ rất rõ, có lẽ lời bài hát ý nghĩa hay quá nên nó tự nhập tâm thôi.

“…Ðể con đem yêu thương vào nơi oán thù/ đem thứ tha vào nới lăng nhục/ đem an hòa vào nơi tranh chấp/ đem chân lý vào chốn lỗi lầm.

“Ðể con đem tin kính vào nơi nghi nan chiếu trông cậy vào nơi thất vọng/ để con rọi ánh sáng vào nơi tối tăm đem niềm vui đến chốn u sầu.

“Lạy Chúa xin hãy dạy con/ tìm an ủi người hơn được người ủi an/ tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết/ tìm yêu mến người hơn được người mến yêu.

“Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh/ chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân.

“Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ/ chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời...”

Tám giờ sáng ngày thứ ba, cán bộ trại mới vô mở cửa phòng giam kêu tôi ra. Họ dẫn tôi đi thẳng về phía bên trước một đoạn xa, thấy có một dãy chừng hơn chục căn phòng nhỏ diện tích mỗi phòng khoảng mét rưỡi, có cửa ra vào ngang khoảng sáu tấc, tức vừa đủ mỗi lần đi lọt qua một người và không có cửa sổ. Trong phòng có một cái bàn viết, hai cái ghế bằng cây, loại ghế có đai dựa lưng. Có một số phòng có tù nhân và công an đang ngồi làm việc. Tôi đi ngang để ý nhìn vào coi có ai quen đang ngồi trong đó không nhưng không thấy ai. Ðến gần cuối dãy phòng làm việc mới thấy ông Trần Văn Cống ngồi sẵn trong phòng, trên cái ghế gần cửa ra vào, quay lưng ra cửa. Trên bàn có cái cặp bìa cứng màu vàng in chữ Hồ sơ. Ông Cống chỉ cái ghế phía trong bảo tôi:

– Chị ngồi ghế đó đi.

Tôi bước vô, ngồi xuống. Ông Cống nói:

– Tôi nghe cán bộ trại nói hai ngày nay chị không ăn gì. Sao chị không ăn để đảm bảo sức khỏe, chị muốn đấu tranh cái gì đó cũng phải sống mới đấu tranh được chứ?

– Khỏe sao được mà khỏe. Cơ quan điều tra các anh biết pháp luật mà vi phạm pháp luật, các anh bắt người trái pháp luật, lấy thịt đè người. Quy định tối thiểu chỗ nằm một người ít nhất hai mét vuông, tối đa không giới hạn. Cái phòng giam nhỏ xíu, chỉ đủ chỗ cho hai người nằm thôi, nhét vô đến ba người. Hai đêm nay tôi phải nằm ngủ dưới cái rãnh nhỏ xíu, xoay trở gì cũng không được, không thể ngủ được. Các anh muốn khủng bố tôi đó à? Tôi không thích ăn thì tôi không ăn. Ăn hay không là quyền của tôi, tôi tuyệt thực để phản đối việc bắt người của cơ quan điều tra.

– Cái đó là do trại bố trí chớ tôi không biết. – Ông Cống nói.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.