Bài đã đăng Báo Xuân Người Việt 2016
Tha hương trên chính quê hương mình
Tôi đã trải qua 5 lần đón Xuân một mình ở Sài Gòn. Khi mà tất cả mọi người đang sum họp cùng gia đình, bạn bè nao nức đón Xuân sang, thì người khách trọ đơn độc là tôi vẫn ngồi lì bên chiếc computer, cắm mặt vào màn hình và bàn phím. Phong tục tập quán xứ mình, “mùng 1 tết cha, mùng 2 tết mẹ, mùng 3 tết thầy”, có ai rảnh rỗi đâu mà chơi với mình. Còn mình thì cũng không dám đến nhà ai, lỡ có chuyện gì người ta lại đổ thừa tại mình xông đất làm xui xẻo cả năm. Bản thân tôi không nói làm gì, nhưng mấy “cái đuôi” theo sau tôi gây cảm giác khó chịu, bức xúc, thúi hẻo cho gia chủ. Từ ngày bước chân lên Sài Gòn, chọn cho mình con đường làm báo tự do, đồng nghĩa với việc chấp nhận cuộc sống thoát ly. Không phải ly hương mà là thoát ly hẳn, ly hương thì còn quay về, còn thoát ly đi không biết đến bao giờ mới có ngày về. Trong một cái xã hội mà sự lừa bịp, dối trá, khủng bố đã được nâng lên thành “nghệ thuật” và “chuyên nghiệp”, thì thoát ly là cách duy nhất mà tôi có thể làm.