ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 14

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/12/2015

img_02532-3– Thôi chị nói chuyện khác đi.- Ông Cống nói.

Tôi lại nói gằn lớn tiếng hơn:

– Tôi chưa nói hết. Chuyện quyết định phạt ấy tôi nói chưa xong, giờ nói tiếp nè. Anh làm điều tra thì anh phải biết cho rõ ngọn nguồn. Trách nhiệm anh phải nghe tôi nói. Anh nói vậy mà nghe được à? Cái quan trọng không phải là năm chục ngàn, tôi đi làm từ thiện bỏ ra một lúc vài trăm đô Mỹ quyên góp, năm mươi ngàn đồng Việt Nam là cái đinh gì. Nhưng đây là danh dự cá nhân tôi, tôi nhận là có tiền sự hành vi gây rối hóa ra tôi là hạng lưu manh côn đồ à? Giở thủ đoạn bôi bẩn danh dự nhân phẩm tôi à? Bảo với lãnh đạo của anh là tôi nhắn họ đừng có giở trò bẩn thỉu đê tiện ấy ra với tôi, họ làm chức gì to mặc kệ họ, họ to với anh chớ không phải to với tôi, anh sợ họ chớ tôi không sợ, tôi khinh thường họ. Bảo họ nhìn kỹ mặt tôi đi, tôi là Tạ Phong Tần chớ không phải là Cù Huy Hà Vũ, mấy cái bẫy kiểu bao cao su của họ không ăn nhằm gì với tôi đâu. Anh làm không xong vụ này thì đừng có nói với tôi câu nào nữa. Tiếp tục đọc

SỮA ĐẬU NÀNH THƠM BÉO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/12/2015

219716-Sua-dau-nanh-6Sau ngày 30 tháng 4, 1975, tiệm chụp hình của cha tôi bị đóng cửa vì không mua được phim, giấy in hình, thuốc tráng rửa hình.

Mà có bỏ tiền túi ra đầu tư thêm cho tiệm chụp hình thì cái tiệm nay không còn là của mình (dù nó nằm trong nhà mình), mà phải là của hợp tác xã, còn mình chỉ là người làm mướn để hợp tác xã chấm công phát lương năm ba đồng bạc theo mức nhà nước mới quy định. Không chịu nổi cái kiểu “cướp không” đó thì đóng cửa vậy thôi! Cha tôi bỏ nghề, về quê nội ở Mương Ðiều mần ruộng một thời gian. Từ nhỏ đến lớn, đôi bàn tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài của ông vốn chỉ biết cầm máy ảnh, cầm bút lông chớ không biết cầm cày, cầm cuốc, càng không biết nhổ mạ, rải phân, nay lại làm ruộng cho hợp tác xã chấm điểm, nên công điểm không đáng là bao. Vậy là làm ruộng được mấy mùa, vợ con nheo nhóc, gạo không đủ ăn, cha mẹ tôi bỏ ruộng trở về thành kiếm việc khác làm.

Tiếp tục đọc