Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/12/2015
– Thôi chị nói chuyện khác đi.- Ông Cống nói.
Tôi lại nói gằn lớn tiếng hơn:
– Tôi chưa nói hết. Chuyện quyết định phạt ấy tôi nói chưa xong, giờ nói tiếp nè. Anh làm điều tra thì anh phải biết cho rõ ngọn nguồn. Trách nhiệm anh phải nghe tôi nói. Anh nói vậy mà nghe được à? Cái quan trọng không phải là năm chục ngàn, tôi đi làm từ thiện bỏ ra một lúc vài trăm đô Mỹ quyên góp, năm mươi ngàn đồng Việt Nam là cái đinh gì. Nhưng đây là danh dự cá nhân tôi, tôi nhận là có tiền sự hành vi gây rối hóa ra tôi là hạng lưu manh côn đồ à? Giở thủ đoạn bôi bẩn danh dự nhân phẩm tôi à? Bảo với lãnh đạo của anh là tôi nhắn họ đừng có giở trò bẩn thỉu đê tiện ấy ra với tôi, họ làm chức gì to mặc kệ họ, họ to với anh chớ không phải to với tôi, anh sợ họ chớ tôi không sợ, tôi khinh thường họ. Bảo họ nhìn kỹ mặt tôi đi, tôi là Tạ Phong Tần chớ không phải là Cù Huy Hà Vũ, mấy cái bẫy kiểu bao cao su của họ không ăn nhằm gì với tôi đâu. Anh làm không xong vụ này thì đừng có nói với tôi câu nào nữa. Tiếp tục đọc