Bài đã đăng báo Người Việt ngày 27/12/2015
Sáng ra, cán bộ trại lại kêu tôi ra ngoài gặp ông Cống. Ông ta đứng đàng xa, vừa trông thấy tôi đã nói:
– Sức khỏe chị thế nào? Có đi được không? Đi từ từ thôi. Hôm nay ba ngày không ăn rồi nhỉ? Trông mặt nhỏ lại rồi, nhỏ nhắn xinh xắn ra.
Tôi mỉm cười, làm thinh không nói gì, từ từ bước vào căn phòng làm việc hôm qua.