Bài đã đăng báo Người Việt ngày 21/11/2015
– Sao không tháo được? Đâu chị đưa tay tôi coi. – Trung nói.
Tôi đưa bàn tay trái ra, Trung cầm chỗ mấy chiếc vòng kéo kéo thử. Quả thật, vòng thì nhỏ vừa cổ tay mà bàn tay lại lớn hơn, không kéo ra được. Nó hỏi:
– Hồi đó chị làm cách nào đeo vô được vậy?
– Tiệm vàng người ta đeo cho tôi. Tôi không tự đeo vô được mà cũng không tháo ra được. – Tôi nói.
Nguyễn Hà Trung ngồi thừ ra, hết nhìn tôi rồi nhìn mấy cái vòng tay, rồi nhìn sang hướng khác cầu cứu đồng đội, nhưng không thấy ai nói gì, rồi lại nhìn tôi, lắc lắc cái đầu, nó nói:
– Biết làm sao cái vụ này đây?!
Có một công an nam khác mặc sắc phục xanh dưa cải, hàm đại úy, khoảng cỡ tuổi tôi, da ngăm, mặt tròn, người lùn tủn có một khúc chừng hơn mét rưỡi, mập mạp, đeo bảng tên Đội phó Nguyễn Đình Tới bước vô. Hắn ta chõ miệng vào nói:
– Không tháo ra được thì lấy kềm cắt. Không được đem trang sức vô buồng giam.
– Không được cắt, anh có biết bộ vòng này của tôi trị giá bao nhiêu tiền không? Anh không có quyền hủy hoại tài sản của tôi. Cắt hư của tôi thì anh phải đền, lương của anh không đủ đền cho tôi đâu. – Tôi nói.
– Vậy chị tháo ra đi. – Nguyễn Đình Tới nói.
– Tôi không tháo được. Anh muốn tháo thì anh đi mà tháo, tháo thế nào là trách nhiệm của anh, không phải của tôi. – Tôi nói.
Một công an khác nhìn lớn tuổi hơn tôi, da ngăm đen, người ốm nhỏ, đeo bảng tên trung tá Huỳnh Phi Lâm đến gần cầm tay tôi lên nhìn nhìn mấy cái vòng rồi bỏ đi. Tôi ngồi im, Nguyễn Đình Tới, Nguyễn Hà Trung cũng ngồi im không nói gì. Khoảng mười phút sau, ông Huỳnh Phi Lâm dẫn một người đàn ông trung niên mập mạp, tôi đoán ông ta là chủ tiệm vàng ở chợ Bà Chiểu đối diện với cơ quan điều tra, được ông Huỳnh Phi Lâm mời tới giúp đỡ. Ông mập hỏi:
– Ở đây có nước rửa chén không?
Một thằng tù nam lao động ngoài đứng gần đó nhanh miệng trả lời:
– Có. Ở chỗ hồ nước ngoài đó.
Nó đưa tay chỉ ra hướng hồ nước cách phòng làm việc khoảng năm mét. Ông mập nói:
– Chị đi theo tôi ra đây tôi tháo vòng tay cho chị.
Tôi đứng dậy đi theo ông mập. Đến hồ nước, ông mập lấy chai nước rửa chén rưới vòng vòng lên bàn tay tôi. Ông nắm bàn tay tôi bóp bóp rồi nhẹ nhàng tuột một phát ra mười bốn chiếc vòng. Ông mập vặn vòi nước rửa bộ vòng, kêu tôi rửa tay luôn. Tôi rửa tay xong thì Trung dẫn tôi trở vô phòng làm việc. Trung đặt bộ vòng lên bàn chung chỗ với nhẫn và dây chuyền.
Nguyễn Đình Tới lại nói:
– Còn xâu chuỗi đó cũng không được đeo.
– Sao lại không được đeo? Nội quy chỉ cấm đeo trang sức, chuỗi này không phải đồ trang sức mà để tôi đọc kinh mỗi ngày. Trang sức thì tôi đã bỏ ra rồi, trên bàn đó, muốn giữ cái gì thì cứ giữ, mất một thứ là không xong với tôi đâu. Tôi là người có đạo, trong tờ lệnh có ghi rõ chữ “Thiên Chúa Giáo” đó, anh không biết đọc à? Hạt bằng nhựa chớ phải bằng sắt đâu mà không được. – Tôi hỏi lại.
Hắn ta cầm cái chuỗi lên, chỉ vào những mối nối giữa các hạt chuỗi với nhau, nói:
– Mấy chỗ này là kim loại nè.
– Nói thế mà cũng nói được. Anh phải xét tổng thể của cái vật ấy là cái gì, công dụng nó ra sao, anh không thể nói chỗ này là nhựa chỗ kia là kim loại được. Nói như anh thì anh vào đây mang theo cái “công cụ hiếp dâm” nhằm mục đích gì? Anh muốn “gây án” ở đây với tôi à? Tôi đề nghị anh đem cái “công cụ hiếp dâm” của anh bỏ ra ngoài kia rồi mới được quyền vào đây ngồi gần tôi. Tôi nói vậy anh nghe có được không? – Tôi nói.
Nguyễn Đình Tới vẫn cố cãi:
– Chị không bỏ ra thì tôi dùng vũ lực.
Tôi nổi điên quát lên:
– Không được động vào tôi. Vũ lực cái gì? Định nhào vô bóp cổ giựt đồ hả? Nội quy trại giam, pháp luật không cho phép anh làm điều đó.
Tay phải tôi nắm chắc lấy xâu chuỗi. Tôi trợn mắt lên, nhìn thẳng vào mặt hắn mà gào to lên:
– Các người nhào vô mà giật đi. Tôi sẽ liều mạng với các người tại nơi này. Các người thích giết người thì cứ làm đi.
Ông Huỳnh Phi Lâm đứng sau lưng tôi lúc nào không rõ, lúc này mới cười cười lên tiếng:
– Thôi tôi cho chị đeo cái chuỗi đó vào buồng. Vậy là được chớ gì?
– Được. – Tôi nói.
Nguyễn Hà Trung bắt đầu viết biên bản tạm giữ đồ vật tài sản của tôi làm hai bản, đại khái là vòng vàng, quần áo dài, túi vải, thuốc uống họ sẽ giữ lại. Thuốc thì đưa cho y tế trại giữ phát cho uống mỗi ngày. Trung đưa cho tôi giữ một bản rồi ề à lấy bản nội quy trại giam ra đọc.
Tạ Phong Tần
(còn tiếp)
[…] Source: ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ … […]
ThíchThích
Làm sao để đọc từ hồi 1 hả chị
ThíchThích
Bấm vào chuyên mục Hồi ký.
ThíchThích