Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/10/2015

Có câu chuyện tiếu lâm kể rằng: Nhà văn trẻ nọ sau khi viết xong một cuốn sách, tự cho là hay nhất thiên hạ. Anh ta muốn “giải quyết khâu oai” bèn đem đến nhờ bậc đàn anh trong văn đàn đọc và nhận xét dùm. Một thời gian sau, vẫn chưa thấy ông “đàn anh” nọ có ý kiến ý cò gì. Anh ta hỏi “đàn anh” đã đọc sách anh ta viết chưa?. “Đàn anh” trả lời: “Chưa đọc?”. Anh ta hỏi “Tại sao”?. “Đàn anh” nói: “Cần gì đọc, ngửi cũng biết”. Anh ta ngạc nhiên: “Văn mà ông cũng ngửi được à? Thế tôi hỏi ông Tam Quốc Chí có mùi gì?”. Đáp: “Tam Quốc Chí có mùi binh đao”. Lại hỏi tiếp: “Tây Sương Ký có mùi gì?”. Đáp: “Tây Sương Ký có mùi phấn sáp”. Anh ta quá tò mò, bèn nôn nóng hỏi tiếp: “Thế văn của tôi thì có mùi gì?”. Ông “đàn anh” thản nhiên đáp: “Văn của anh có mùi thum thủm”.