ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 41


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 30/3/2016

DT1… Vừa ngồi xuống ghế, chờ tôi uống vài ngụm nước xong, ông ta hỏi:

– Hôm nay chị làm việc được với tôi chứ?

Tôi trả lời:

– Anh biết rồi thì đừng hỏi những câu vô dụng nữa.

Ông ta lại lấy cái mẫu biên bản hỏi cung bị can in sẵn ra, cũng cái bản danh sách ngày hôm qua ra, rồi cúi xuống viết, vừa viết vừa nhìn vào cái bảng danh sách, rồi nhìn vào tờ giấy ghi chi chít chữ khác nữa.

Tôi nhìn ông ta ngồi viết chậm chạp như vậy thì mắc cười quá, trong bụng nghĩ thằng cha này là thiên lôi, sai đâu đánh đó, bảo làm cái gì thì làm, bảo hỏi câu gì thì hỏi, không hề đọc hồ sơ, không nghiên cứu kỹ vụ án, không nắm được từng chi tiết trong hồ sơ. Tôi ngày xưa làm điều tra không bao giờ có cái kiểu phải nhìn vào giấy mà đặt câu hỏi, nội dung tình tiết tôi nhớ rõ không sót chỗ nào. Tôi vừa hỏi, vừa viết câu hỏi, vừa viết câu trả lời liên tục nên tôi làm rất nhanh, một mình tôi có thể làm một lúc mấy vụ mà vẫn xong trước người khác.

Trong khi ông ta đang viết, tôi nhìn ra cửa coi con chó con chạy tung tăng bên ngoài. Con chó này của cán bộ trại giam nuôi, chó ta nhìn không đẹp nhưng nó cũng dễ thương. Sở dĩ ông ta phải mất thời gian viết lâu như vậy vì ông ta phải liệt kê tên hàng chục bài viết trong cái danh sách dài ngoằng để bên cạnh.

Tôi lại quan sát căn phòng làm việc, thấy sao mà nóng hừng hực, mồ hôi trên mặt, trên người tôi chảy xuống thành dòng dù quạt máy trên tường đang quay vù vù. Thì ra cái phòng này chúng nó xây nhỏ xíu cỡ bốn mét vuông, kín bốn bên, cái cửa ra vào chỉ để lọt một người đi qua, không thể đi một lúc hai người hay hai người đi ngược chiều nhau. Trần nhà cao khoảng bốn mét, có tấm la-phông ở trên, nhìn kỹ mới thấy la-phông này nhìn đẹp nhưng mà nó đóng bằng tấm tôn thiếc trắng, nhưng kim loại là thứ dẫn nhiệt tốt chớ không phải là thứ để cách nhiệt nên dùng thứ này làm la-phông nó càng nóng hơn. Thì ra ý đồ của bọn chúng khi thiết kế phòng này là làm cho nó nóng hơn, chẳng khác nào tra tấn tù nhân bằng hơi nóng, nhưng nếu có đoàn kiểm tra nào vào kiểm tra thấy phòng ốc đẹp đã tinh tươm, đâu biết thực chất ngồi bên trong nó như cái lò thiêu người. Tôi nhìn thấy ông Cống mồ hôi cũng chảy thành dòng trên mặt, trên áo. Tôi sẽ chờ cơ hội dò hỏi vấn đề này xem ai là đứa chủ mưu.

Khoảng mười lăm phút sau, viết xong ông Cống ngẩng đầu lên nói:

– Chị nghe tôi đọc câu hỏi nhé: Chị Tạ Phong Tần cho cơ quan điều tra biết những bài viết tên… (đọc một thôi dài, tôi không thể nhớ hết, nhưng nghe tên bài viết thì tôi biết những bài đó do tôi viết đăng trên trang blog Công Lý và Sự Thật, tức là cái trang cũ hồi năm nẳm, trang mới tôi làm lại năm 2010 là trang Sự Thật và Công Lý) có phải do chính chị viết không? Chị đăng ở đâu, bằng phương tiện gì, viết vào thời gian nào? Mục đích chị đăng những bài viết này?

Trong khi ông Cống đọc câu hỏi, tôi nghĩ mình phải đánh phủ đầu ông ta mới được, phải giành thế chủ động, chính tôi mới là người tra vấn ông ta chớ không phải ông ta tra vấn tôi. Ông ta đọc xong câu hỏi, tôi ngồi im nhìn ông ta không nói gì. Ông ta chờ khoảng năm phút không thấy tôi lên tiếng bèn hỏi:

– Chị nghe rõ câu hỏi không? Sao chị không trả lời?

Lúc này tôi mới nói:

– Hôm qua tôi nói rồi, anh không nghe rõ à?

Ông Cống ngạc nhiên trố mắt nhìn tôi hỏi:

– Hôm qua chị nói gì? Sao tôi không nghe?

– Thì tôi nói là tôi không trả lời, anh còn hỏi gì nữa. – Tôi nói.

– Những bài viết này theo tôi biết là do chị viết, tại sao chị không trả lời. Chị đã làm thì chị phải dám nhận, không dám nhận việc mình làm là hèn nhát. – Ông ta nói.

Tôi nổi xung, quát to:

– Thằng chó nào nó bảo anh nói với tôi những câu đó? Đừng có giở trò khiêu khích tôi, câu này tôi nghe mấy thằng an ninh Trần Tiến Tùng, Nguyễn Minh Hải nói nhiều lần rồi. Mấy thằng đó nó bảo anh nói với tôi như vậy à? Anh từng tuổi này đi nghe chúng nó sai khiến nói những câu bẩn thỉu, đê tiện như vậy à? Từ trước đến nay tôi thấy anh đối xử lịch sự, tử tế với tôi nên tôi cũng dùng từ ngữ lịch sự, tử tế với anh. Anh mà còn mở mồm ra nói những câu như thế với tôi lần nữa thì đừng trách tôi nặng lời với anh đó. Đời tôi chưa biết sợ thằng nào, con nào đâu. Tôi mà biết sợ cái bọn khốn nạn, đê tiện đó thì tôi không phải vào đây gặp anh. Tôi lạy mẹ nó ở bên ngoài cho xong. Chúng nó đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu đẩy tôi vào đây rồi thì tôi còn cái gì để mất nữa mà sợ. Càng dùng thủ đoạn bẩn thỉu thì tôi càng căm thù, càng quyết tâm hơn, đừng tưởng giở giọng lưu manh ra mà dọa nạt được tôi. Nhìn kỹ mặt này đi, đây không hèn như các người đâu. Tôi bảo cho anh biết, tôi không phạm tội, không có nghĩa vụ trình bày, khai báo cái gì hết. Viết cái gì đó là quyền của tôi, đăng ở đâu cũng là quyền của tôi, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí của tôi. Tôi chỉ nói sự thật, không viết điều gì sai, không bịa đặt, lừa bịp ai. Những cái quyền ấy nó cũng bình thường như quyền đi chợ, đi làm, đi uống cà phê của anh mỗi ngày. Tôi hỏi anh, anh đi làm, anh đi chợ, anh đi uống cà phê, anh có phải trình bày, khai báo với ai không? Không à! Vậy thì đừng có hỏi tôi những câu thừa.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Một suy nghĩ 7 thoughts on “ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 41

  1. – Chị nghe rõ câu hỏi không? Sao chị không trả lời?

    Lúc này tôi mới nói:

    – Hôm qua tôi nói rồi, anh không nghe rõ à? KHÔNG LOGIC VÌ “HÔM QUA” CHỊ GẶP 2 THẰNG KHÁC CHỨ KHÔNG PHẢI THẮNG CỐNG.

    KỲ 41 ( KỲ 40 MỚI ĐÚNG)

    Thích

  2. Chắc tại tôi không tìm thấy kỳ 40 để đọc nên góp ý bị “nhầm hàng” như lời chị viết.
    Khi nào thì đăng kỳ 40 vì tôi thấy 39 đến 41? Chị vui lòng giải thích, tks!

    Thích

  3. – Không, viết thế thì được. Đưa đây tôi ký cho. – Tôi nói xong, kéo tờ giấy lại và ký tên, ghi rõ họ tên vô, trước khi ký tôi đã ghi thêm một câu bên trên chữ ký: “Tôi không phạm tội, tôi phản đối việc cơ quan điều tra bắt giam tôi trái pháp luật.” Tôi phải cẩn thận ghi thêm như vậy vì tôi sợ chúng nó sẽ lấy hình ảnh chữ ký của mình sửa nội dung lại đi lừa người khác, hoặc đưa mờ mờ tỏ tỏ lên báo hay đài truyền hình là tôi nhận tội, tôi khai thế này thế nọ. Nếu giấy tờ nào có chữ ký của tôi chúng nó đưa ra mà không có dòng chữ này thì trăm phần trăm là đồ giả, không cần tinh mắt nhìn sơ quan biết liền. Chiêu lừa bịp này chúng chỉ hiệu nghiệm với người khác, chớ với tôi là không ăn thua.
    HÀNG THỨ SÁU:
    không cần tinh mắt nhìn sơ quan biết liền ==> KHÔNG CẦN TIN MẮT NHÌN SƠ QUA BIẾT LIỀN.

    Tôi dã tìm thấy kỳ 40 trong menu “home”, còn trong menu “hồi ký” thì thiếu mất kỳ 40 nên tôi thắc mắc là thế. Bây giờ thì đã đọc kỳ 40 nên rõ rồi. Tks chị nhé!!

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.