Bài đã đăng báo Người Việt ngày 13/1/2016
Ông Cống ngồi làm thinh nhìn tôi cười cười. Một lúc sau ông nói:
– Thôi chị vào nghỉ đi. Tôi thấy chị cũng mệt rồi. Nghe lời tôi ăn uống cho khỏe lại, chị còn sống mới đấu tranh được chứ.
Tôi không nói gì, từ từ đứng dậy đi theo cán bộ trại vô phòng giam. Ông Cống đi theo sau lưng nói:
– Đi từ từ thôi kẻo ngã.
Ngày hôm đó tôi lại tiếp tục không ăn. Cứ như vậy, buổi chiều mỗi ngày, sau giờ phát cơm cho tù của trại, cán bộ trại lại đem vô một cái biên bản viết sẵn nội dung ghi tôi không nhận cơm canh là tự ý tôi, trại vẫn cấp phát đầy đủ. Tôi vẫn cứ ghi vô biên bản cái “Tôi tuyệt thực để phản đối việc bắt người trái pháp luật…” giống y như cái biên bản đầu tiên, rồi ký tên vô cho họ.