Bài đã đăng báo Người Việt ngày 27/12/2015
Sáng ra, cán bộ trại lại kêu tôi ra ngoài gặp ông Cống. Ông ta đứng đàng xa, vừa trông thấy tôi đã nói:
– Sức khỏe chị thế nào? Có đi được không? Đi từ từ thôi. Hôm nay ba ngày không ăn rồi nhỉ? Trông mặt nhỏ lại rồi, nhỏ nhắn xinh xắn ra.
Tôi mỉm cười, làm thinh không nói gì, từ từ bước vào căn phòng làm việc hôm qua.
Ông Cống chỉ ghế cho tôi ngồi, hỏi:
– Chị muốn ăn, muốn gì không? Uống cà phê không? Căn tin ở đây bán đủ thứ hết, có hủ tíu, cơm, phở, bún, xôi, bánh mì thịt, muốn ăn uống gì để tôi gọi bọn nhỏ nó mua đem vào. Đây là tiền cá nhân của tôi, tôi mua đãi chị, không phải tiền nhà nước đâu.
– Cám ơn anh, tôi không muốn ăn uống gì hết. Anh cho tôi chai nước lọc. – Tôi nói.
Ông Cống đứng dậy, ló đầu ra cửa phòng gọi thằng tù đứng bên ngoài:
– Đi lấy chai nước đun sôi để nguội đem vào đây. Lấy nước mới, đừng lấy nước cũ.
Ông ta ngồi chờ đến lúc thằng kia đem chai nước vô, lấy đưa cho tôi và nói:
– Chị uống nước đi cho khỏe người.
Rồi ông ta nói hàng tràng về tác hại của việc nhịn ăn bla… bla… bla…
Tôi cắt ngang:
– Tôi biết rồi, anh tưởng tôi dốt đến mức không biết những chuyện ấy à? Nhưng mà tôi cứ thích nhịn đó, anh đừng có nói nhiều.
– Tôi đâu có nói chị dốt, biết đâu chị quên nên tôi nhắc lại thôi. Sao hôm nay chị vẫn không ăn? Khi nào thì ăn? – Ông Cống hỏi.
– Tôi không muốn ăn, chỉ có vậy thôi. – Tôi nói.
– Tôi với chị dù sao cũng là đồng nghiệp cũ, trước chị cũng là điều tra viên cơ quan an ninh điều tra. Tôi thấy chị như vầy tôi cũng xót xa lắm. – Ông Cống nói.
– Trước khác, giờ khác rồi. Quá khứ đã là quá khứ, anh với tôi giờ không phải đồng nghiệp, mà là kẻ thù. Anh có xót hay không xót cũng vậy thôi. Chuyện anh anh phải làm, còn chuyện tôi tôi cứ làm. Bây giờ anh lấy giấy ra, ghi cái biên bản, tôi muốn đề xuất một số yêu cầu lên lãnh đạo của anh. – Tôi nói.
– Được rồi, chị muốn đề xuất điều gì cứ nói. Tôi làm được việc gì tôi sẽ làm cho chị. – Ông Cống nói.
Ông ta lấy tờ biên bản hỏi cung bị can ra, ghi vào đó các mục in sẵn, rồi đặt câu hỏi đại khái sức khỏe hôm nay của tôi thế nào? Tôi có làm việc với cơ quan điều tra được không, tôi muốn yêu cầu điều gì? Rồi tự ghi luôn câu trả lời bên dưới là tôi đã không ăn cơm canh trại phát ba ngày rồi, cũng không mua cái gì khác của căn tin ăn, không uống thuốc, sức khỏe không đảm bảo làm việc. Rồi hỏi tôi:
– Chị yêu cầu gì nói đi.
Tôi nói:
– Anh ghi vào, thứ nhất tôi không phạm tội, cơ quan điều tra công an thành phố Hồ Chí Minh đã vu cáo và bắt giam tôi trái phép, phải lập tức trả tự do cho tôi. Thứ hai, tôi muốn có luật sư tham gia tố tụng bảo vệ quyền lợi cho tôi ngay từ hôm nay. Đó là luật sư Nguyễn Quốc Đạt thuộc Đoàn Luật sư tỉnh Đồng Nai, tôi có thỏa thuận với luật sư Đạt rồi, tôi bị bắt thì nó sẽ bào chữa miễn phí cho tôi. Thứ ba, tôi muốn viết một cái thư gởi cho chị Dương Thị Tân, chủ nhà của tôi đang ở, nhờ chị ấy cho tôi vay một số tiền gởi về cho mẹ tôi đi thăm nuôi tôi, lúc nào tôi ra khỏi nhà tù này tôi sẽ trả, gia đình tôi ở quê không có tiền. Thứ tư, tôi muốn mời một linh mục Dòng Chúa Cứu Thế đến đây làm lễ xức dầu cho tôi.
Ông ta cắm cúi ghi vào, vừa ghi vừa hỏi:
– Chị với luật sư Đạt là như thế nào mà Đạt đồng ý bào chữa miễn phí cho chị?
– Nó là em út tôi, trước đây nó làm việc chung với tôi ở Văn Phòng Luật Sư Pháp Quyền bên Gò Vấp. – Tôi nói.
– Đám cưới của Đạt chị có đi dự không? – Ông Cống hỏi tiếp.
– Sao lại không đi được. Tôi cùng đi với chị Tân. – Tôi nói.
– Lễ xức dầu là lễ gì vậy? – Ông Cống hỏi.
– Là lễ dành riêng cho người Công Giáo. Anh cứ thông báo đến nhà thờ Kỳ Đồng Dòng Chúa Cứu Thế là tôi muốn xin cái lễ đó, các cha ở đó sẽ biết phải làm gì. – Tôi nói.
– Còn thứ năm là gì? Ông ta hỏi.
– Thứ năm tôi chưa nghĩ ra, lúc nào nghĩ ra tôi sẽ báo với anh. Mà tại sao cái chiếu ở đây trại đưa nhỏ xíu, ngắn ngủn, mỏng te, làm sao mà nằm? – Tôi nói.
– Cái này do ở trên Bộ cấp phát xuống, có sao dùng vậy chớ không phải mua ngoài chợ. Có lần buổi trưa tôi ngủ lại cơ quan, xuống mượn chúng nó cái chiếu chúng nó cũng đưa cái chiếu như vậy. Nó nói chú thông cảm ở đây tụi con chỉ có vậy thôi. Tôi thấy trong đó họ mua chiếu ngoài chợ đem vô nằm. Chị nói với cán bộ trại khi nào căn tin bán đồ mua cho chị chiếc chiếu mới.
Tạ Phong Tần