Bài đã đăng báo Người Việt ngày 21/02/2016
– Không biết chị nghĩ thế nào, chớ tôi đọc thư đó tôi xúc động lắm. Nhất là bài thơ đó.
– Bài thơ này không phải thơ của mẹ tôi, đó là thơ Thanh Nguyên, trong sách giáo khoa phổ thông có dạy học sinh rồi, đứa học sinh nào chẳng biết. Chắc tại cô không có đi học nên không biết. – Tôi nói.
Tôi nhìn thấy rõ ràng cô ta hiểu tôi đang chửi cô ta thất học, dốt nát. Mặt cô ta sa sầm xuống, nhưng vẫn cố nén nói nhỏ nhẹ:
– Tôi chưa biết. Có lẽ hôm đó tôi nghỉ học.







Có lẽ họ nghĩ rằng chứa chấp một người như tôi trong cơ quan công an thì thật là “nguy hiểm,” có ngày cả đám thằng to lẫn thằng bé “lên báo” lúc nào không hay. Cuối cùng, giữa năm 2002, bọn họ nghĩ ra “độc chiêu” là nói lý lịch tôi vi phạm tiêu chuẩn chính trị vì bác tôi chiêu hồi. Mẹ nó chớ, sao hồi tao mới vô ngành cũng có xác minh lý lịch ba đời, kết nạp đảng Cộng Sản cũng hai lần xác minh lý lịch ba đời, hơn 10 năm sau không thằng nào nói tao có ông bác chiêu hồi, bây giờ ở đâu lòi ra vậy? Sao bọn mày không nói sớm một chút cho tao đỡ phải hy sinh tuổi trẻ cho bọn mày “vắt chanh bỏ vỏ.” Tôi tự mình liên lạc với Sở Thương Mại Du Lịch Bạc Liêu làm thủ tục chuyển công tác, cấp hàm đại úy có bằng đại học phiên ngang thành chuyên viên bậc 7/9, tức còn hai bậc nữa là “đụng nóc,” thuộc loại lương cao trong cái sở này.

