Bài đã đăng báo Người Việt ngày 07/2/2016
Thằng mặc áo trắng ép xe tôi qua làn đường ô tô, xe không hề hấn gì nhưng tự ngã ra và nằm lăn ra la toáng lên là bị gãy chân trong khi xe tôi không hề đụng vào anh ta. Thằng áo sọc cũng tự đụng vào tôi, xe và người không hề hấn gì nhưng cũng la toáng lên ầm ĩ là bị bể xe, định giật chìa khóa xe tôi, khi giật không được và bị người dân xung quanh bu vào xem đông quá thì vội vàng móc điện thoại ra gọi công an. Nhưng khi nó thấy tôi cũng lấy điện thoại ra gọi thì quát ra lệnh: “Chị không được gọi điện thoại. Chị gọi cho ai?”.
Tôi quát lại: “Tôi cũng gọi cho công an. Anh lấy quyền gì ngăn cản tôi?”. Anh ta hùng hổ xông vào tôi, nhưng có một một số anh em bảo vệ, nhân viên ngân hàng “kiến sự bất bình” đã ra tay can thiệp. Một anh cao lớn (ăn mặc có vẻ như cán bộ ngân hàng) lớn tiếng: “Anh gọi điện thoại là quyền của anh, chị kia gọi điện thoại là quyền của người ta, anh làm gì ngăn cản không cho gọi.” Quay sang tôi, anh này nói: “Chị cứ gọi cho người nhà đi, không ai dám làm gì đâu.”
Người dân ở đó ai cũng nói: “Cứ để xe y nguyên đó, đợi CSGT tới, chị vô trong đứng đi, đứng ngoài này coi chừng bị giật đồ.” Khi thằng áo sọc định dời xe thì bị hai người đàn ông quát: “Anh để y nguyên đó, không được dời đi,” nó hậm hực vô lề đường đứng. Còn thằng áo trắng la làng là gãy chân cũng tự vào trong lề đường ngồi lúc nào không biết nữa.
Đợi hơn 15 phút mới thấy có 2 cảnh sát áo xanh tới “bảo vệ hiện trường.” Thấy cảnh sát tới, thằng áo sọc dìu thằng áo trắng đi cà nhắc (thấy kiểu đi là biết giả bộ rồi) lên xe taxi, nói là “cấp cứu,” không kịp để cho hai cảnh sát nhìn mặt và hỏi giấy tờ.
Tôi trình bày với 2 công an đúng 5 giờ chiều (tức 17 giờ) tôi phải có mặt ở phòng thi, bây giờ các anh cứ giữ xe, giữ giấy tờ của tôi, tôi đi thi xong quay trở lại. Hai anh này còn đang ậm ừ thì thằng áo sọc (luôn theo rình từng bước chân của tôi) vội la lớn lên: “Chị đụng người ta gãy chân, đụng tôi bị thương, bể xe hết mà tính đi đâu, phải ở lại đây cho công an giải quyết.” Thái độ nó như sẵn sàng xông vào “xé xác,” “ăn thịt” tôi. Chúng nó cùng nhau dựng một màn kịch vụng về nhằm kéo dài thời gian không để tôi đi thi. Diễn viên tiếp theo là Thái Đăng Tân (trung tá) Đội Cảnh Sát Giao Thông quận 1 (số 21 Trịnh Văn Cấn). Tôi đã nói thẳng vào mặt Thái Đăng Tân để ông ta báo cáo lại cho mấy thằng khốn an ninh nghe:
– Tôi nói cho anh biết, tôi từng làm công an, mấy vụ này tôi làm nhiều rồi, không cần thiết phải ghi lời khai hay tự khai gì ngay bây giờ hết. Anh lập biên bản sự việc, khám xe đi, lời khai thì tôi thi xong trở lại ghi sau. Anh muốn gây khó khăn, cản trở tôi đi thi thì cứ nói thẳng, đừng làm bộ nữa!.
Ông Tân cười ngượng nghịu trả lời:
– Tôi làm khó chị làm chi, ích lợi gì cho tôi. Hồi trước chị làm công an ở đâu, bộ phận nào?.
– Tôi công tác ở Anh Ninh Điều Tra Bạc Liêu.
Ông Tân kêu“Ồ” lên ngạc nhiên:
– An Ninh Điều Tra à? Ở đó nghề giỏi lắm đó.
Tôi trả lời:
– Cũng bình thường như người khác thôi!
Thấy ông trung tá có vẻ “xìu” khi nói chuyện với tôi, thằng áo sọc chõ mồm vào ý chỉ đạo, giục ông ta làm theo ý nó.
Mỗi lần như vậy, tôi lại quay sang nhìn thẳng vào mặt nó nghiêm giọng:
– Tôi đang làm việc với anh này, tôi không nói chuyện với anh. Đây là cơ quan công an, không phải chỗ để anh muốn nói gì thì nói.
Thằng áo sọc lại cụp mắt xuống ngồi im.

Khi làm biên bản khám dấu vết xe, chính ông Tân xem xét kỹ từng dấu vết trên các xe rồi buộc miệng nói: “Trời ơi, thằng này (chỉ xe Future đen-đỏ) bộ nó xỉn dữ lắm sao mà chạy như vậy.” Ông lấy thước chỉ từng chỗ: “Chị coi nè, sơn đen trên xe này (Future đen-đỏ) nó dính hết qua xe chị rồi.” Xem đến xe tôi, ông Tân kêu lên: “Trời, nó đụng xe chị mạnh dữ vậy đó hả, coi nè. Tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao là bị đụng mạnh thế này mà chị không bị làm sao cả”, Tôi muốn nói: “Trời thương anh ơi. Người tính không bằng Trời tính”, nhưng tôi nghĩ có nói thế thì ông Tân cũng không hiểu nên nói: “Tôi luôn đi đúng luật và đúng tốc độ quy định”. Người CSGT trẻ đang ngồi viết biên bản khám xe cũng thêm vào: “Ừ, lạ thiệt đó, đụng vậy mà chị hổng bị sao cả”.
Tôi biết những câu ông Tân và cán bộ cảnh sát giao thông kia nhận xét về việc đụng xe là rất thành thật. Ơn trên đã che chở cho tôi.
Còn cái xe Future đen xanh của thằng áo sọc thì ngoài dấu cao su từ gác chân trước xe tôi dính vào bửng xe bên phải của nó chút xíu thì không có dấu vết gì khác, xe còn nguyên vẹn, bản thân nó không có thương tích gì dù mồm nó luôn gào là “bị thương” (từ phía sau ủi tới người khác mà kêu mình bị thương mới lạ chứ).
Tạ Phong Tần
(còn tiếp)