ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 51

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 04/5/2016

Seattle304_1Tôi gặp ông Huỳnh Phi Lâm đòi trại giam phải phát báo Nhân Dân là tiêu chuẩn pháp luật quy định cho tù. Ông đồng ý và nói với tôi ông cố gắng làm sao để người bị tạm giam được cung cấp ở mức đầy đủ nhất trong khả năng của ông, chớ chỗ khác nó không cho mua báo. Tôi để dành tiền một tháng bỏ ra một trăm năm chục ngàn đồng mua báo Thanh Niên đọc. Căn-tin tính tiền báo trừ trước mỗi tuần, đến giờ phát cơm sáng cán bộ trực trại đưa báo vô, đến giờ phát cơm chiều nó lấy báo ra, không cho để báo trong phòng giam dù đó là báo do mình bỏ tiền ra mua.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 50

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 01/5/2016

Seattle304_5Sau khi tôi bắt đầu ăn cơm lại một tháng, thấy tăng cân lên, không còn cảm giác mệt khi vận động nữa, tôi bèn bắt đầu tập thể dục mỗi ngày, luyện tay, luyện chân, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh lộn với bất cứ đứa tù nào. Vì tôi biết rõ bọn công an không dám động đến tôi nhưng chúng nó sẽ cho tù làm điều đó. Bọn thằng Phạm Anh Tuấn, Trần Tiến Tùng là những tên “Thiên hạ đệ nhất đê tiện” đã thò bàn tay bẩn thỉu của nó vào trại này rồi, thì chuyện chúng nó cho tù kiếm chuyện gây sự với tôi là điều tôi thấy trước. Coi thái độ con Lan, tôi biết trước sau gì tôi cũng “đụng” nó, phải cho con này một trận cho nó chừa, loại bất lương làm đặc tình cho công an này không cần phải nương tay với nó.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 49

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/4/2016

Tan11Đặc tình cũng tỏ cho đối tượng thấy sự nhiệt tình của mình nên có khi vì “quá hứng” (cộng với quá ngu) “nhảy nguyên con” vào gánh vác vai trò “kép nhì,” vậy là khi bị túm nguyên ổ, đặc tình không thể rút chân ra khỏi vụ án được, đành đi theo đối tượng chính vào ngồi tù cho đủ ban bệ.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 48

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 24/4/2016

Tan9Thời gian này, trong phòng giam chỉ có hai người là tôi và con Lan. Sau khi tôi bị giam vào phòng này được mười ngày thì con Lan làm mặt lạnh với tôi. Tôi cũng mặc kệ nó, không nói gì hết, chúng nó tưởng tôi thèm nói chuyện lắm chắc. Chúng nó quên là tôi đã từng đóng kín cửa ở trong nhà không ra ngoài suốt sáu tháng hay sao, trừ ngày Chủ Nhật đi lễ nhà thờ Kỳ Đồng buổi sáng ra tôi không bước chân ra ngoài.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 47

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 20/4/2016

IMG_3724Tôi ngạc nhiên quá chừng khi nghe ông Cống nói như vậy. Nhất thời tôi bị “đứng hình” không biết phản ứng như thế nào với phần đầu câu nói của ông ta, nhưng khi tôi nghe đến phần sau thì tôi lại sôi máu lên, “phản pháo” liền tức khắc:

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 46

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 17/4/2016

La Gi, Phan Thiết, 2010
La Gi, Phan Thiết, 2010

Ông Cống lại còn cười, “đính chính” thêm:

– Ăn thì không có bao nhiêu, mỗi ngày cho ăn nhiều lắm chỉ tốn có một triệu đồng, như tôi thì không có cách gì ăn hết một triệu đồng trong một ngày được, nhưng bọn họ hốt thì nhiều. Như vụ Vinashin, Vinalines, Nguyễn Sinh Hùng không xuống chức, mà còn ngoi lên chức to hơn.

Tôi hỏi:

– Anh biết vậy sao anh còn cố sức phục vụ cái chế độ thối nát này? Tôi thấy anh cũng có trình độ, hiểu biết, người như anh nghỉ ra thiếu gì việc khác làm kiếm sống chân chính, con cái thì lớn hết rồi, có chết đói đâu mà sợ?

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 45

Cha Nguyễn Văn Khải, Sài Gòn năm 2010
Cha Phêrô Nguyễn Văn Khải, Sài Gòn năm 2010

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 13/4/2016

Ông ta lại kết thúc biên bản rồi nghỉ. Lúc này khoảng 10 giờ sáng.

Trong thời gian này, mỗi ngày ông Cống chỉ gặp tôi có một buổi sáng, từ tám giờ đến khoảng chín rưỡi chỉ để nói chuyện trời trăng mây nước. Viết một cái biên bản hỏi cung cho tôi ký nội dung như đã thỏa thuận với tôi rồi thôi. Tôi cũng không quan tâm đến ngày tháng trôi qua, sức khỏe tôi dần dần khá hơn, đi tới đi lui không còn mệt. Thuốc cao huyết áp khi tôi bị bắt có đem theo một số đủ uống đến hết tháng. Sau khi tôi ăn cơm hai ngày thì cán bộ y tế Trương Văn Hồng sáng sáng vô phòng giam phát thuốc.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 44

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 10/4/2016

242– Lãnh đạo phân công vậy thì tôi làm như vậy. – Ông Cống nói. – Người ta bảo có người xúi giục, giật dây, phản động, nhưng tôi nghiên cứu hồ sơ thấy có gì đâu. Chẳng hạn như vụ quận… và quận… (ông Cống kể tên ra một thôi dài mà tôi nghe xong thì quên rồi) ban đầu đề xuất khởi tố ra lệnh bắt hết, bảo là để trấn áp. Tôi nhận hồ sơ xong tôi không đồng ý, tôi đề xuất xử lý hành chính hết. Dân mất đất mà sao phải làm ra nặng nề như vậy. Vụ của chị nữa, tôi cũng có đọc một số bài viết của chị, không đọc hết tất cả, tôi thấy chị không nói gì sai, có điều chị nói sớm quá thôi.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 43

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 06/4/2016

Anh Trúc Hồ
Anh Trúc Hồ tại đám tang cố Nhạc sĩ Anh Bằng

Ông ta lại cười, nói:

– Chị nhớ luật rất giỏi, tôi không nhớ được như chị.

– Tôi công tác ở bất cứ đơn vị nào cũng đều được đồng nghiệp công nhận tôi là cán bộ giỏi, đó là chuyện nhỏ trong lòng bàn tay của tôi. Mấy thằng an ninh đó chỉ giỏi làm trò gian ác, bẩn thỉu, núp đằng sau xúi giục người khác làm bậy chớ chúng chẳng giỏi giang gì. Tôi thấy anh cũng không đến nỗi là người gian ác, tốt nhất là anh nên làm việc theo đúng luật, điều đó tốt cho anh, tốt cả cho con cái của anh sau này. – Tôi nói.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 42

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 03/4/2016

2
Huntington Beach

Có lẽ nghe tôi quát lớn quá, mà không nghe tiếng ông Cống, nên một vài công an đứng tuổi mặc đồ an ninh ở các phòng bên cạnh chạy qua thò đầu vô nhìn. Thấy tôi đang oang oang mà ông Cống thì ngồi im, mấy tên công an đó mặt mày hùng hổ, dợm chân định bước vào phòng, chắc ý định muốn ra oai bênh vực đồng đội khi thấy điều tra viên lại bị một đứa tù nhân áp chế.

Ông Cống quay ra, xua tay ý bảo bọn họ đi ra ngoài. Mấy tên này đang có thái độ chực ăn tươi nuốt sống tôi phải hậm hực quay ra, vẻ mặt tức tối lắm mà không biết phải làm sao.

Tiếp tục đọc