ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 42


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 03/4/2016

2
Huntington Beach

Có lẽ nghe tôi quát lớn quá, mà không nghe tiếng ông Cống, nên một vài công an đứng tuổi mặc đồ an ninh ở các phòng bên cạnh chạy qua thò đầu vô nhìn. Thấy tôi đang oang oang mà ông Cống thì ngồi im, mấy tên công an đó mặt mày hùng hổ, dợm chân định bước vào phòng, chắc ý định muốn ra oai bênh vực đồng đội khi thấy điều tra viên lại bị một đứa tù nhân áp chế.

Ông Cống quay ra, xua tay ý bảo bọn họ đi ra ngoài. Mấy tên này đang có thái độ chực ăn tươi nuốt sống tôi phải hậm hực quay ra, vẻ mặt tức tối lắm mà không biết phải làm sao.

Tôi nhìn ra ngoài thấy tên Trung tá Hoàng Văn Dũng mắt hí đi ngang qua. Tôi mong cho thằng Dũng hí này bước vào phòng để tôi chửi nó một trận giải trí chơi mà nó chỉ liếc qua rồi thôi, không bước vào. Có lẽ thằng này nó đã được tôi cho một bài học nên giờ hết dám xía vô. Năm ngoái, khi tôi đang ngồi trong phòng làm việc với điều tra viên Đặng Văn Loát thì nó bước vào lên giọng xỉa xói đời tư tôi, tôi đã chửi nó một trận tơi bời rồi quát lớn đuổi thẳng nó ra khỏi phòng làm việc, dù đó là phòng làm việc trong cơ quan của nó, mà nó không làm gì tôi được. Sau đó tôi về nhà còn viết lại một bài tường thuật kể lại chi tiết việc ấy đăng lên trang Sự Thật và Công Lý nữa, cho mày chết nhục với dân, chết nhục với tất cả đồng nghiệp của mày.

Ông Cống vẫn ngồi im chờ tôi “xả” xong, tôi không nói nữa ông ta mới nói:

– Chị nói hết chưa? Sao chị khinh thường tôi quá vậy? Tôi như thế này mà chị lại bảo tôi nghe lời mấy thằng đó. Tôi không nghe lời của ai hết, tôi cũng có suy nghĩ riêng của tôi chớ.

– Vậy sao? Anh có được suy nghĩ riêng thì tốt. Tôi lại e rằng anh không có được cái diễm phúc đó giống như tôi. – Tôi nói.

– Nếu chị không chịu khai cho tôi ghi thì chị cứ viết tường thuật đi, hay viết đơn cũng được, tôi đưa giấy bút cho chị viết. – Ông Cống nói.

Tôi nhìn thẳng vào mặt ông ta, nhếch mép cười nửa miệng, nói bằng giọng giễu cợt:

– Anh tưởng tôi là con nít đó hả? Sao tôi phải tường thuật với các người? Đơn hả? Tôi viết đơn đòi trả lại tài sản thì có trả không? Anh viết cam kết cho tôi là trả lại tài sản cho tôi thì tôi viết đơn. Có cam kết được không? Không à? Tôi bảo cho anh biết tổng số tài sản của tôi trị giá khoảng một trăm triệu thôi. Nhà nước Cộng Sản này thích ăn cướp thì tôi cho cướp luôn đó, tôi không cần trả lại. Tôi gặp bất cứ ai tôi cũng tố cáo nhà nước Cộng Sản Việt Nam cướp tài sản của tôi xem ai nhục. Danh dự nhà nước Cộng Sản Việt Nam chỉ vì một trăm triệu thôi mà nhà nước này cho tôi cái cơ hội sỉ nhục chúng nó bất cứ lúc nào thì cái giá đó quá rẻ, tôi vẫn còn lời chán.

– Hay tôi đem ghi âm vào đây rồi chị nói tôi ghi lại, không cần lời khai, không cần chị viết cái gì hết. – Ông Cống vẫn cố vớt vát.

– Được rồi, đem cả camera vào đây, tôi đang cần có camera đây. Đặt tại chỗ này mỗi ngày, mỗi ngày tôi sẽ kể một câu chuyện, vạch trần hành vi thối tha, bẩn thỉu, hèn hạ, tội ác tày trời của bọn công an. Anh đem về cho cả lũ chúng nó xem, tôi chửi cha chúng nó từ trên xuống dưới cho mấy thằng sếp chúng nó nghe. -Tôi nói.

Ông Cống lại ngồi im vài phút nhìn tôi. Rồi ông ta nói:

– Vậy ý chị muốn gì chị nói cho tôi nghe? Tôi phải làm như thế nào mới vừa ý chị?

Tôi trả lời:

– Tôi biết là anh bắt buộc phải gặp tôi, gặp tôi chỉ nghe tôi chửi, chán ngấy chớ có gì hay ho, thích thú đâu. Bây giờ từ đây về sau, anh cứ việc ghi biên bản hỏi cung, cứ việc đặt câu hỏi như thế nào tùy thích, cái đó quyền của anh, phần trả lời của tôi anh cứ ghi sẵn luôn câu này cho tôi: “Tôi không phạm tội, tôi không có nghĩa vụ trả lời bất cứ câu hỏi nào của cơ quan điều tra.” Hết chuyện. Rồi anh kết thúc biên bản, tôi sẽ ký cho anh có cái đem về báo cáo lãnh đạo của anh rằng: “Tôi đã làm hết sức, nhưng chỉ được như thế này thôi.” Thời gian còn lại thích nói chuyện gì thì nói, đừng nhắc đến nhà nước Cộng Sản, cũng đừng nói cái nhà nước này tốt trước mặt tôi. Anh mà làm tôi nổi nóng lên tôi chửi thì anh là người gánh chịu hậu quả, chớ không có thằng nào vào đây nghe đâu, một mình anh phải nghe tôi đào ông bới cha chúng nó lên chửi đó. Trình độ chửi của tôi như thế nào anh biết rồi, không cần tôi lặp lại đúng không? – Tôi nói.

Ông Cống nói:

– Tôi đồng ý. Chị muốn chửi ai cũng được. Đừng chửi cá nhân tôi là được rồi.

– Tôi với anh không có mâu thuẫn gì với nhau, chửi anh làm gì cho tốn nước bọt. – Tôi trả lời. – Thống nhất vậy nhé, không có gì phải bức xúc.

– Ừ, hôm nay kết thúc ở đây thôi. Tôi cũng mệt lắm rồi, nghỉ thôi. Chị có biết là vụ án này tôi sắp phải kết luận điều tra rồi không? – Ông Cống nói.

– Biết. – Tôi trả lời. – Từ khi ông Nguyễn Văn Hải bị bắt đến nay gần một năm, đã gia hạn điều tra vài lần rồi, hết thời hạn điều tra theo luật định, giờ không còn thời gian nào để gia hạn thêm được nữa đâu. Anh bắt buộc phải kết thúc thôi. Nếu còn thời gian để gia hạn điều tra chắc chắn cơ quan điều tra sẽ gia hạn thêm để tạm giam tôi càng lâu càng tốt cho bõ ghét chớ gì. Tôi thừa biết bản chất bẩn thỉu của nhà nước Cộng Sản này mà.

Tạ Phong Tần

(còn tiếp)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.