
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 13/4/2016
Ông ta lại kết thúc biên bản rồi nghỉ. Lúc này khoảng 10 giờ sáng.
Trong thời gian này, mỗi ngày ông Cống chỉ gặp tôi có một buổi sáng, từ tám giờ đến khoảng chín rưỡi chỉ để nói chuyện trời trăng mây nước. Viết một cái biên bản hỏi cung cho tôi ký nội dung như đã thỏa thuận với tôi rồi thôi. Tôi cũng không quan tâm đến ngày tháng trôi qua, sức khỏe tôi dần dần khá hơn, đi tới đi lui không còn mệt. Thuốc cao huyết áp khi tôi bị bắt có đem theo một số đủ uống đến hết tháng. Sau khi tôi ăn cơm hai ngày thì cán bộ y tế Trương Văn Hồng sáng sáng vô phòng giam phát thuốc.
Mà mắc cười lắm, 8 giờ Trương Văn Hồng đi lẹt xẹt vô, đeo cái túi vải có in hình chữ thập đỏ, kiểu vuông vuông trước bụng, đi từ phòng này qua phòng kia thò đầu vô ô cửa thông gió hỏi: “Thuốc hông? Thuốc hông? Có ai uống thuốc hông?”, giống y như mấy thằng nhỏ bán trà đá, hột vịt lộn, hột gà luộc ở bến phà Mỹ Thuận, Cần Thơ. Nói y tế trại đi phát thuốc cho nó oai, chớ ai bịnh gì nó cũng phát có mỗi một loại Haphaco (đồng dạng Paracetamol) 500mg viên con nhộng đầu xanh đầu trắng. Buổi tối ai đau bịnh gì mà kêu “Bác sĩ ơi” thì mấy thằng trực trại cũng chỉ có mấy viên Haphaco đó tọng vô họng tù nhân mà thôi.
Coi như mỗi ngày tôi gặp ông Trần Văn Cống là để xả stress, chuyện gì tôi không hài lòng là tôi lại xả cho ông Cống nghe. Có hôm, ông ta gặp tôi, ngồi yên vị xuống ghế, qua các thủ tục đầu tiên xong, ông ta hỏi:
– Hôm nay chị có chuyện gì nói cho tôi nghe không?
– Anh muốn nghe chuyện gì? – Tôi hỏi.
– Chuyện gì cũng được. Ví dụ như chuyện thời sự, xã hội chẳng hạn, tôi đọc bài viết thấy chị bình luận hay lắm. – Ông ta nói.
Tôi mắc cười quá, nghĩ trong bụng: Chưa có ai ở tù vui như tôi. Người ta ở tù bị tra vấn, hạch hỏi, vặn vẹo đủ thứ, còn tôi ở tù cứ rình chờ cho công an hở ra cái gì tôi bắt lỗi cái đó, điều tra viên thay vì giảng giải pháp luật cho bị can nghe thì bây giờ điều tra viên được bị can giảng dạy pháp luật ngược lại cho điều tra viên nghe. Mà điều tra viên còn thích nghe nữa mới chết chớ. Tôi nói:
– Anh thích nghe thì tôi nói cho mà nghe. Tôi tuy ở tù nhưng tôi mới là người tự do, còn anh tuy là đang ở vai trò đại diện cơ quan pháp luật nhưng anh mới là tù, tù của cái hệ thống, guồng máy mà anh phải phục vụ nó, anh không có tự do.
– Sao lạ vậy? – Ông Cống hỏi.
– Phải, tôi là người tự do. Tôi thích nói cái gì thì tôi nói, tôi thích chửi ai thì tôi chửi. Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Sinh Hùng, Trần Đại Quang tôi chửi tuốt luốt. Còn anh có dám chửi chúng nó không? Anh chỉ được nói theo ý của người khác, người khác bảo sao thì anh phải nói y lại như vậy, anh có dám cam kết với tôi những điều anh nói ra miệng chính là ý riêng của anh không? Anh im lặng tức là đồng ý tôi nhận xét đúng chớ gì? Điều gì anh không đồng ý, anh có dám nói toạc ra công khai giữa chỗ đông người không? Hay là anh chỉ dám đem vào đây nói cho tôi nghe, hoặc là anh đem về nhà rù rì nhỏ nhỏ với vợ anh?
Ông Cống ngồi cười, làm thinh không trả lời. Không trả lời tức là đồng ý. Tôi lại nói tiếp:
– Nguyên thủ quốc gia nước người ta thấy mà thương, mấy thằng lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam thấy chỉ muốn đập cho chết. Nhà nước Cộng Sản Việt Nam là nhà nước bất lương.
Ông ta lại cười, hỏi:
– Có con người bất lương thôi chớ sao lại có nhà nước bất lương? Chị lại muốn đập lãnh đạo cho chết, tội gì mà lớn quá vậy?
Tôi nói:
– Nhà nước mà ăn cướp của dân là nhà nước bất lương, bất lương tức là ăn cướp, ăn cướp là bất lương đó. Anh thấy ông Tổng Thống Bill Clinton không? Thấy ông Tổng Thống Obama không? Hay ông Tony Blair Thủ Tướng Anh không? Ông nào mới lên cũng trẻ tuổi đẹp trai, khỏe mạnh hồng hào, làm việc một thời gian ông nào cũng trở thành già sọm, ốm nhom, tóc bạc trắng hết. Người ta cống hiến cho dân, cho nước người ta như vậy. Còn mấy thằng Việt Nam thằng nào mới lên cũng giống như thằng chăn trâu, được vài năm béo tốt hồng hào, mập ú như con lợn. Hôm qua anh gặp tôi, anh để tờ báo trên bàn tôi nhìn thấy hình thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước Nguyễn Văn Giàu nè. Anh về lấy báo cũ ra xem lại hình Nguyễn Văn Giàu lúc mới lên chức thống đốc và hình hiện nay so với nhau coi tôi nói đúng không? Nguyễn Văn Giàu lúc mới lên mặt mũi coi còn được được, bây giờ mập nứt nẻ ra, béo đỏ như con heo. Thằng nào cũng vậy, từ trên xuống dưới, làm thì không ra gì, ăn dọng thì nhiều. Dối trá, bịp bợm đệ nhất thiên hạ. Nhật Bản một nhiệm kỳ thay ba ông thủ tướng, nhắm làm không được thì từ chức đi xuống nhường cho người khác làm, cho nên nước Nhật mới giàu có, phát triển. Mấy thằng lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam thì tham quyền cố vị, bám đến chết cũng chưa muốn buông ghế. Nguyễn Tấn Dũng hồi mới lên chức thủ tướng tuyên bố ầm ầm “Tôi không chống được tham nhũng tôi sẽ từ chức,” đến hết nhiệm kỳ “tham nhũng càng chống càng tăng” không thấy Nguyễn Tấn Dũng từ chức mà lại làm tiếp nhiệm kỳ nữa.
Tạ Phong Tần
(còn tiếp)