ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 47


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 20/4/2016

IMG_3724Tôi ngạc nhiên quá chừng khi nghe ông Cống nói như vậy. Nhất thời tôi bị “đứng hình” không biết phản ứng như thế nào với phần đầu câu nói của ông ta, nhưng khi tôi nghe đến phần sau thì tôi lại sôi máu lên, “phản pháo” liền tức khắc:

– Anh nghĩ tôi là loại người gì mà có thể nhổ nước miếng xuống đất rồi tự mình liếm lên hả? Đối với tôi tù ba năm hay tù mười năm cũng vậy thôi, không có gì khác nhau hết. Anh đã công nhận rằng tôi không sai, vậy tại sao tôi phải nhận tội? Tôi có ra sớm bằng cách nhục nhã như vậy thì tôi cũng hết dám đi đâu gặp ai, ra đường phải lấy cái cần xé đội lên đầu cho đừng ai biết là Tạ Phong Tần. Tôi đang chuẩn bị mở Văn Phòng Luật Sư đó, tôi mà không bảo vệ được danh dự bản thân tôi thì sau này có ra cũng còn làm con mẹ gì được nữa, ai dám thuê tôi bảo vệ công lý cho họ.

(Hôm nay tôi viết lại câu chuyện này, nếu ông Thượng Tá Điều Tra Viên Trần Văn Cống có đọc được, thì ông Cống nhớ mà “chung độ” cho Tạ Phong Tần nhá).

Có hôm, ông ta vừa ngồi viết biên bản, vừa nói:

– Tôi mới đọc báo sáng nay, Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng phát biểu trên báo rằng người dân Việt Nam chưa cần có báo chí tư nhân. Sao chị cứ đòi báo chí tư nhân làm gì cho mệt vậy?

Tôi choảng ngay lập tức:

– Thằng bố láo, nói dối trơ trẽn không biết ngượng. Nguyễn Tấn Dũng là thằng mặt dày đại bác bắn không thủng, mặt trơ như mặt thớt băm bổ thế nào cũng không vào. Đã trưng cầu ý dân bao giờ chưa mà dám nói “nhân dân Việt Nam không cần báo chí tư nhân?” Đã hỏi ý kiến được bao nhiêu người dân? Cả nước này có 90 triệu dân, cái đảng Cộng Sản có hơn 5 triệu đảng viên. Nói như thế là mạo danh nhân dân, nói lấy được, nói không biết xấu hổ, đồ mặt trơ trán bóng. Nguyễn Tấn Dũng chỉ có thể đại diện cho năm triệu đảng viên đảng Cộng Sản “không cần báo chí tư nhân” nghe còn hợp lý một chút, mà cũng chưa chắc là trong năm triệu đảng viên đó tất cả đều đồng tình với Nguyễn Tấn Dũng.

– Chị nói chuyện thường có từ đệm lắm đó. Tôi nghe người ta nói chị chửi thề cũng hay lắm đó. – Ông Cống nói.

– Nói đúng đó. Mấy thằng an ninh chúng nó nói với anh chớ gì? – Tôi hỏi lại ông Cống, ông ta gật đầu ra ý là đúng:

– Bọn nó nói với tôi chị chửi ghê lắm, tôi làm việc với chị có bị chị chửi không? Tôi trả lời tụi mày làm thế nào mới bị bà ấy chửi, chớ tao chưa có bị chửi bao giờ.

Tôi nhe răng cười nói tiếp:

– Hồi nhỏ lúc còn đi học tôi rất hay chửi thề. Sau này tôi không chửi thề nữa vì dù sao cũng phải giữ thể diện người trí thức chớ đâu phải là đứa học trò. Nhưng nếu làm tôi nổi điên lên thì tôi cũng chửi tá lả luôn. Cam đoan với anh tôi chửi thề giòn không thua bất cứ thằng đàn ông nào. Tôi chửi bọn an ninh chúng nó tối tăm hết mặt mũi. Anh có muốn nghe tôi “biểu diễn” lại không?

– Không, sao tôi lại phải đi nghe chị chửi? Tôi đâu có ngu như bọn nó. Về nhà rức hết đầu cả ngày. – Ông Cống nói.

Lại có hôm, ông ta ngồi cặm cụi ghi biên bản. Tôi ngồi đối diện nhịp chân hát nho nhỏ bài Kinh Hòa Bình. Ông ta đang viết ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi:

– Chị đang hát đó à? Bài đó bài gì vậy?

Tôi ngạc nhiên, ngưng lại nói:

– Phải, tôi đang hát. Đó là bài Thánh Ca tên là Kinh Hòa Bình. Bài này có cách đây khoảng ba trăm năm, được dịch ra cả trăm thứ tiếng trên thế giới. Anh có muốn nghe tôi hát lại không?

– Không, chưa phải lúc. Sẽ có lúc tôi nghe, nhưng không phải bây giờ. – Ông Cống nói.

– Anh sợ mấy phòng kế bên họ nghe à? Nếu vậy anh về nhà lên mạng Internet tìm mà nghe. Chỉ cần vào Google gõ cụm từ Kinh Hòa Bình để trong ngoặc kép là Google cho kết quả nhiều lắm, mặc sức mà nghe. – Tôi nói.

– Tôi ngạc nhiên vì hiện giờ chị vẫn có thể hát được. Tôi biết có nhiều người họ không biết hát, hoặc họ biết hát nhưng họ không hát được. Chị vẫn còn hát được chứng tỏ tinh thần chị rất vững vàng, kiên định. Ở ngoài chị có hay đi hát không? – Ông Cống nói.

Tôi trả lời:

– Tôi hát trên sân khấu vài lần lúc còn làm việc trong cơ quan nhà nước, văn nghệ phong trào đó mà, sau này thỉnh thoảng cũng có đi karaoke với bạn bè. Bài Thánh Ca này ngày nào tôi ở trong phòng giam cũng hát, còn hát to ầm ĩ nữa là đằng khác. Anh cứ hỏi cán bộ trại giam thì biết.

– Thế họ cũng để cho chị hát à? – Ông ta hỏi tiếp.

– Ừ, ngày nào tôi cũng đọc kinh, chuỗi tôi đang đeo trên cổ đây. Đọc kinh cũng to mà hát cũng to. Hôm nào hứng thú thì hát nhạc trữ tình, hát cải lương. – Tôi trả lời.

Ông ta lại cúi xuống viết, miệng nói:

– Thôi chị cứ hát tiếp đi. Tôi viết biên bản xong sẽ đưa cho chị ký.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Một suy nghĩ 2 thoughts on “ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 47

  1. – Thằng bố láo, nói dối trơ trẽn không biết ngượng. Nguyễn Tấn Dũng là thằng mặt dày đại bác bắn không thủng, mặt trơ như mặt thớt băm bổ thế nào cũng vào.

    @ Dòng thứ 2 thiếu chữ “không” theo ý kiến của tôi. Hoặc đánh máy thiếu chữ “không” hoặc ý tác giả như thế?
    – Thằng bố láo, nói dối trơ trẽn không biết ngượng. Nguyễn Tấn Dũng là thằng mặt dày đại bác bắn không thủng, mặt trơ như mặt thớt băm bổ thế nào cũng KHÔNG vào.

    Thích

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.