ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 36


Bài đã dăng báo Người Việt ngày 13/3/2016

12
Seattle

Hôm sau, buổi trưa trại giam vừa phát cơm tù xong khoảng mười lăm phút. Thằng Quân đi vô nói với tôi có cán bộ muốn gặp. Tôi cứ tưởng là ông Trần Văn Cống, bụng nghĩ gần nửa tháng nay không thấy mặt mũi ông ta, giờ là giờ nghỉ trưa mà sao lại vô đây, chắc có chuyện gì gấp gáp đột xuất, chớ ông ta rất sợ ăn cơm trễ giờ, bị đau dạ dày mà. Đúng ra là tôi có quyền không ra trong giờ nghỉ trưa, nhưng tôi tò mò muốn biết chuyện gì, bèn đi theo thằng Quân ra ngoài. Đến căn phòng làm việc nhỏ ở cuối dãy, vẫn là cái phòng ông Cống và tôi hay ngồi từ đầu đến giờ, nhưng tôi không thấy ông Cống đâu hết mà thấy thằng Trần Tiến Tùng già đầu hói ngồi lù lù một đống trong đó. Có lẽ bọn này chúng nó quy định cái phòng nào của ai làm việc với ai là duy nhất một cái phòng đó, không thay đổi.

Thằng Trần Tiến Tùng này là bọn an ninh chuyên mặc thường phục làm chuyện bẩn, bắt cóc, ăn trộm, ăn cướp tài sản người bất đồng chính kiến. Lúc tôi còn ở Gò Vấp, có lần chính miệng nó khoe với tôi là nó bắt Nguyễn Phong ngay trong nhà Đỗ Nam Hải. Lúc đó tôi không biết Nguyễn Phong là ai, nên hỏi: “Nguyễn Phong là ai vậy? Bị bắt tội gì?”. Nó nói: “Nguyễn Phong chung vụ với Nguyễn Văn Lý ở Huế”. “Vậy à. Tôi biết cha Lý”. Trần Tiến Tùng khoe nó biết Nguyễn Phong từ Huế vào Sài Gòn sẽ ghé nhà Đỗ Nam Hải nên nó đến trước ngồi ở phòng khách. Nó thấy Nguyễn Phong bước vào, hỏi nó “Anh là ai?”, nó nói nó là “Bạn Đỗ Nam Hải”. Nó hỏi chuyện cho Nguyễn Phong “ba hoa chích chòe” (nguyên văn lời Trần Tiến Tùng) một lúc mới trương cái lệnh bắt ra. Nguyễn Phong té ngửa, lập cập hỏi: “Sao hồi nãy anh nói anh là bạn Đỗ Nam Hải? Vậy Đỗ Nam Hải đâu?”. Nó trả lời: “Thì tao là bạn Đỗ Nam Hải, nhưng Đỗ Nam Hải hiện nay không có ở đây?”. Tôi hỏi: “Vậy lúc đó Đỗ Nam Hải ở đâu?”. Thằng Trần Tiến Tùng nói: “Đỗ Nam Hải bị bắt trước rồi.” Tôi nói: “Vậy à! Sao Nguyễn Phong lại ngây thơ thế nhỉ! Phải tay tôi thì một câu cũng không hở môi. Dám làm thì sợ thằng nào mà chối, lạng quạng chửi thẳng vào mặt luôn, làm gì được nhau, tù là cùng chớ gì.” Rồi thôi, tôi không nói gì nữa. Trần Tiến Tùng thấy đem câu chuyện ra làm quà mà tôi “bơ” đi như không nên nó cũng không nói thêm về Nguyễn Phong nữa.

Nó còn khoe chính nó là người dàn dựng cho Lê Công Định đọc lời nhận tội để quay phim phát lên ti vi. Nào là lời nhận tội là do nó viết sẵn, in chữ bự trên giấy, có người cầm giơ ra đứng trước mặt cho Lê Công Định đọc để chúng nó quay phim, dĩ nhiên nó không quay cái thằng cầm tờ giấy mà quay ngay mặt Lê Công Định thôi. Nó nói “đọc không trơn tru,” vẻ mặt “không thành khẩn” là nó chửi thề, quát tháo bắt đọc lại vài lần nó mới vừa ý. Nó ngồi nghênh nghênh cái mặt đắc ý kể lại chuyện Lê Công Định với tôi xong, nhìn tôi có vẻ như đe đọa.

Tôi thản nhiên nói: “Vậy sao? Nói những chuyện này với tôi làm gì? Tôi là Tạ Phong Tần, không phải Lê Công Định. Định làm gì đó là quyền của Định, còn Tạ Phong Tần là Tạ Phong Tần, Tần không phải Định, đâu liên quan gì đến tôi, nói với tôi chuyện đó làm cái gì, không nên lẫn lộn.” Hắn ta nghe tôi trả lời vậy, cụt hứng luôn, từ đó về sau không nhắc gì đến chuyện Lê Công Định nữa.

Trần Tiến Tùng cũng là thằng chỉ huy ăn cướp, ăn cắp giấy tờ, máy tính, tiền bạc, điện thoại của tôi. Nói chung, anh em đấu tranh ai cũng biết nhẵn mặt nó, tội ác của nó tày trời, ai gặp nó mà “yếu bóng vía” là nó đem chuyện đời tư người ta ra soi mói, làm nhục, riêng với tôi thì nó không sử dụng được chiêu này, vì nó vừa mở miệng ra là bị tôi “bẻ họng” ngay lập tức. Trần Tiến Tùng là đứa già mà tư cách đê tiện, bẩn thỉu nhất trong số những thằng an ninh tôi đã gặp.

Vừa nhìn thấy tôi bước vào, Trần Tiến Tùng đã đon đả chào hỏi:

– Chào chị Tần. Chị khỏe không? Chị ngồi ghế đi.

Tôi ngồi xuống, nói:

– Không cần khách sáo. Gặp tôi có chuyện gì?

– Không có gì, tôi vào đây cùng với một người nữa. Chúng tôi lâu ngày không gặp nên muốn thăm hỏi sức khỏe chị vậy thôi. – Trần Tiến Tùng nhỏ nhẹ nói. Tuy là hắn ta xuống giọng mềm mỏng, nhưng cái mặt nó nhìn câng câng, cái môi trê trễ biu bĩu ra chiều khinh khỉnh, nhìn thấy, tôi chỉ muốn đấm một phát cho vỡ cái mặt chó nó ra.

– Trước khi vào đây trại giam nó đã báo cáo rồi còn gì. Muốn gì cứ nói vòng vo quanh co làm gì cho mệt. Vào thẳng vấn đề đi. – Tôi nói.

Hắn ta lại nhẹ nhàng:

– Sao chị căng thẳng với tôi như vậy. Dù sao cũng chỗ quen biết cũ chớ có xa lạ gì mà làm căng thế.

– Quen biết với các người là sự bất hạnh của tôi. Ông Trần Văn Cống đâu? Sao ông Cống không có ở đây? – Tôi hỏi.

Tạ Phong Tần

(còn tiếp)

 

Một suy nghĩ 1 thoughts on “ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 36

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.