ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 27

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 10/2/2016

12647749_1065825450146300_1695514471_nTôi giơ ngón tay phải ra: “Có thương tích ở tay phải nè, và ở chân trái nữa.” Nhìn đồng hồ, lúc này đã trễ hơn 1 giờ rồi, tôi nói tiếp: “Bây giờ trễ quá rồi, tôi không đi thi nữa. Tôi đến bệnh viện khám lấy giấy chứng thương, để lâu mất dấu vết hết. Anh này phải bồi thường cho tôi (chỉ thằng áo sọc đang ngồi) vì thương tích ở chân trái là do anh này gây ra.” Nó giãy nảy: “Tôi phải lấy xe ra, tại sao lại giữ xe của tôi, giữ bao lâu?” Tôi nói: “Giữ một tháng. Tôi đề nghị anh Tân giữ xe lại hết.” Tưởng tôi nói thiệt, ông Tân vội nói: “Làm gì giữ đến 1 tháng lận, tôi cho chị cái giấy hẹn, thứ 6 đến gặp tôi giải quyết, chị lấy giấy này qua bệnh viện Sài Gòn khám thương tích đi.”

Tiếp tục đọc

BÁNH CỐNG BẠC LIÊU

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 10/2/2016

BanhCongCứ tầm bốn giờ chiều là các vỉa hè ở thành phố Bạc Liêu người ta lại tấp nập dọn hàng bánh cống. Lạ một điều là bánh cống không bán vào buổi sáng, buổi trưa mà chỉ bán vào buổi chiều tà và ban đêm. Người Bạc Liêu ăn bánh cống như một thứ quà vặt đệm thêm sau bữa cơm chiều, nhưng có thể mua bánh cống về ăn chung với cơm luôn (khỏi phải mua thức ăn), hoặc mua thêm bánh hỏi ăn cùng, thay thế cho bữa cơm chiều. Bánh cống cũng không hề thấy bán trong những tiệm ăn mà bày bán ở vỉa hè, nhiều nhất là quanh khu trung tâm thành phố Bạc Liêu.

Tiếp tục đọc