
Chị là chủ nhân xe hủ tíu bình dân ở ven đường. Chỉ vài chiếc bàn, ghế nhỏ bằng nhựa, một tấm bạt ni lông sọc hai màu xanh đỏ đã rách bươm lổ chổ đủ che khi nắng, còn mưa thì mạnh ai nấy bưng tô chạy, nhưng cái giá bèo ba ngàn rưỡi đồng một tô, lại ăn ngon miệng nên xe hủ tíu của chị luôn đông khách. Ban đầu, ai cũng tưởng cô con dâu độc nhất của một quan chức đầu tỉnh nổi tiếng bán hủ tíu cho vui. Đến ăn quen rồi, người ta mới biết cái xe hủ tíu đó là nguồn sống của chị và hai đứa con nhỏ. Ba mẹ con họ tự làm tự sống, chồng và gia đình chồng có cũng như không.