Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/12/2015
Sau ngày 30 tháng 4, 1975, tiệm chụp hình của cha tôi bị đóng cửa vì không mua được phim, giấy in hình, thuốc tráng rửa hình.
Mà có bỏ tiền túi ra đầu tư thêm cho tiệm chụp hình thì cái tiệm nay không còn là của mình (dù nó nằm trong nhà mình), mà phải là của hợp tác xã, còn mình chỉ là người làm mướn để hợp tác xã chấm công phát lương năm ba đồng bạc theo mức nhà nước mới quy định. Không chịu nổi cái kiểu “cướp không” đó thì đóng cửa vậy thôi! Cha tôi bỏ nghề, về quê nội ở Mương Ðiều mần ruộng một thời gian. Từ nhỏ đến lớn, đôi bàn tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài của ông vốn chỉ biết cầm máy ảnh, cầm bút lông chớ không biết cầm cày, cầm cuốc, càng không biết nhổ mạ, rải phân, nay lại làm ruộng cho hợp tác xã chấm điểm, nên công điểm không đáng là bao. Vậy là làm ruộng được mấy mùa, vợ con nheo nhóc, gạo không đủ ăn, cha mẹ tôi bỏ ruộng trở về thành kiếm việc khác làm.









