Bài đã đăng báo Người Việt ngày 21/11/2015
– Tôi biết rồi, khỏi cần đọc, đưa cho tôi xem cũng được. – Tôi nói.
– Ủa, nãy giờ chưa phổ biến nội quy sao? Vậy mà nghe cãi lộn tôi cứ tưởng phổ biến nội quy rồi. – Một công an khác hàm thượng úy, đeo bảng tên đội phó Dương Vũ Cường nói.
Trung lại làm tiếp một cái biên bản, đại ý là đã phổ biến nội quy trại giam cho tôi nghe xong và đưa cho tôi ký tên vào đó.
Xong bọn họ đưa tôi vào một phòng khác, trong phòng có một đống quần áo tù sọc trắng đen để dưới đất, một nữ công an trẻ tuổi bảo tôi chọn lấy một bộ một bộ quần áo tù vừa mặc và thay cái quần Jean , áo thun ba lỗ đang mặc trên người ra. Tôi lấy bộ số 6 là to nhất mặc vào, áo dài gần đến đầu gối, ống quần dư cả tấc nhưng mặc vậy nó rộng rãi, mát mẻ. Họ đưa thêm một cái túi ni-lông xốp có quai để đựng đồ, còn cái túi vải thì họ giữ lại. Họ cũng giữ lại bộ quần áo tôi vừa thay ra.

– Sao không tháo được? Đâu chị đưa tay tôi coi. – Trung nói.
Tôi lấy đôi dép nhựa màu đỏ ngoài cửa mang vô chân rồi đi. Bọn họ vây quanh áp giải tôi ra đến cửa sắt bên ngoài, một thằng kéo cửa sắt lên, thằng khác đẩy tôi ra. Tôi nhìn thấy xung quanh nhà, kể cả bên kia đường chỗ cổng sau Viện Pasteur, có ít nhất là ba chiếc xe loại bảy chỗ ngồi biển số lạ đậu ở đó với cả chục thằng cảnh sát giao thông đứng dày đặc cả ngã ba Trần Quốc Toản – Pasteur, trong đó có một chiếc màu trắng xám bạc đã từng đậu ở phía bên Viện Pasteur để chặn bắt tôi đi lễ chủ nhật ở nhà thờ Kỳ Đồng. Đường phố vắng ngắt không xe cộ qua lại, kể cả nhà hàng xóm bên cạnh bán hàng rau quả ngày thường tấp nập cũng không thấy bóng khách mua lẫn người bán. Chắc bọn áo vàng này chúng nó chặn xe đuổi người ta đi ngã khác hết rồi.
Ông Riết làm thinh không trả lời. Tôi cười, nói tiếp:


