ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 46

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 17/4/2016

La Gi, Phan Thiết, 2010
La Gi, Phan Thiết, 2010

Ông Cống lại còn cười, “đính chính” thêm:

– Ăn thì không có bao nhiêu, mỗi ngày cho ăn nhiều lắm chỉ tốn có một triệu đồng, như tôi thì không có cách gì ăn hết một triệu đồng trong một ngày được, nhưng bọn họ hốt thì nhiều. Như vụ Vinashin, Vinalines, Nguyễn Sinh Hùng không xuống chức, mà còn ngoi lên chức to hơn.

Tôi hỏi:

– Anh biết vậy sao anh còn cố sức phục vụ cái chế độ thối nát này? Tôi thấy anh cũng có trình độ, hiểu biết, người như anh nghỉ ra thiếu gì việc khác làm kiếm sống chân chính, con cái thì lớn hết rồi, có chết đói đâu mà sợ?

Tiếp tục đọc

ĐÃ HIỂU CỘNG SẢN THÌ PHẢI BỎ CỘNG SẢN

Cha Giuse Đinh Hữu Thoại, Sài Gòn, 2010.
Cha Giuse Đinh Hữu Thoại, Sài Gòn, 2010.

Cháu Việt Phan năm nay học lớp 8 tại một trường Trung Học Mỹ (Heritage Hall) ở Oklahoma City, là cháu ngoại một người bạn của Tạ Phong Tần. Để chuẩn bị cho bài luận văn của mình về đề tài “Nhân quyền tại Việt Nam”, Việt Phan đã gởi câu hỏi phỏng vấn Tạ Phong Tần và tôi đã trả lời. Tựa bài do Tạ Phong Tần tự đặt.

Mới học lớp 8 mà đã viết những bài luận như thế này, biết cách đặt câu hỏi như thế này, thiệt đáng nể. Giáo dục Hoa Kỳ hướng cho học sinh có tư duy độc lập, sớm có kiến thức xã hội. Không phải như ở VN, học sinh, sinh viên, kể cả viên chức… là cái máy photocopy các loại nghị quyết đảng…

Dưới đây là toàn văn các câu hỏi và trả lời:

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 45

Cha Nguyễn Văn Khải, Sài Gòn năm 2010
Cha Phêrô Nguyễn Văn Khải, Sài Gòn năm 2010

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 13/4/2016

Ông ta lại kết thúc biên bản rồi nghỉ. Lúc này khoảng 10 giờ sáng.

Trong thời gian này, mỗi ngày ông Cống chỉ gặp tôi có một buổi sáng, từ tám giờ đến khoảng chín rưỡi chỉ để nói chuyện trời trăng mây nước. Viết một cái biên bản hỏi cung cho tôi ký nội dung như đã thỏa thuận với tôi rồi thôi. Tôi cũng không quan tâm đến ngày tháng trôi qua, sức khỏe tôi dần dần khá hơn, đi tới đi lui không còn mệt. Thuốc cao huyết áp khi tôi bị bắt có đem theo một số đủ uống đến hết tháng. Sau khi tôi ăn cơm hai ngày thì cán bộ y tế Trương Văn Hồng sáng sáng vô phòng giam phát thuốc.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 44

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 10/4/2016

242– Lãnh đạo phân công vậy thì tôi làm như vậy. – Ông Cống nói. – Người ta bảo có người xúi giục, giật dây, phản động, nhưng tôi nghiên cứu hồ sơ thấy có gì đâu. Chẳng hạn như vụ quận… và quận… (ông Cống kể tên ra một thôi dài mà tôi nghe xong thì quên rồi) ban đầu đề xuất khởi tố ra lệnh bắt hết, bảo là để trấn áp. Tôi nhận hồ sơ xong tôi không đồng ý, tôi đề xuất xử lý hành chính hết. Dân mất đất mà sao phải làm ra nặng nề như vậy. Vụ của chị nữa, tôi cũng có đọc một số bài viết của chị, không đọc hết tất cả, tôi thấy chị không nói gì sai, có điều chị nói sớm quá thôi.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 43

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 06/4/2016

Anh Trúc Hồ
Anh Trúc Hồ tại đám tang cố Nhạc sĩ Anh Bằng

Ông ta lại cười, nói:

– Chị nhớ luật rất giỏi, tôi không nhớ được như chị.

– Tôi công tác ở bất cứ đơn vị nào cũng đều được đồng nghiệp công nhận tôi là cán bộ giỏi, đó là chuyện nhỏ trong lòng bàn tay của tôi. Mấy thằng an ninh đó chỉ giỏi làm trò gian ác, bẩn thỉu, núp đằng sau xúi giục người khác làm bậy chớ chúng chẳng giỏi giang gì. Tôi thấy anh cũng không đến nỗi là người gian ác, tốt nhất là anh nên làm việc theo đúng luật, điều đó tốt cho anh, tốt cả cho con cái của anh sau này. – Tôi nói.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 42

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 03/4/2016

2
Huntington Beach

Có lẽ nghe tôi quát lớn quá, mà không nghe tiếng ông Cống, nên một vài công an đứng tuổi mặc đồ an ninh ở các phòng bên cạnh chạy qua thò đầu vô nhìn. Thấy tôi đang oang oang mà ông Cống thì ngồi im, mấy tên công an đó mặt mày hùng hổ, dợm chân định bước vào phòng, chắc ý định muốn ra oai bênh vực đồng đội khi thấy điều tra viên lại bị một đứa tù nhân áp chế.

Ông Cống quay ra, xua tay ý bảo bọn họ đi ra ngoài. Mấy tên này đang có thái độ chực ăn tươi nuốt sống tôi phải hậm hực quay ra, vẻ mặt tức tối lắm mà không biết phải làm sao.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 41

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 30/3/2016

DT1… Vừa ngồi xuống ghế, chờ tôi uống vài ngụm nước xong, ông ta hỏi:

– Hôm nay chị làm việc được với tôi chứ?

Tôi trả lời:

– Anh biết rồi thì đừng hỏi những câu vô dụng nữa.

Ông ta lại lấy cái mẫu biên bản hỏi cung bị can in sẵn ra, cũng cái bản danh sách ngày hôm qua ra, rồi cúi xuống viết, vừa viết vừa nhìn vào cái bảng danh sách, rồi nhìn vào tờ giấy ghi chi chít chữ khác nữa.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 40

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 27/03/2016

Huy-AB22– Nhưng tôi cũng phải làm việc với chị, tôi không thể không làm. – Ông Cống nói.

Ông Cống bê một đống giấy A4 dày cỡ một tấc đã in sẵn ra, liếc qua tôi thấy đó là những bài viết của tôi đã đăng trên trang Sự Thật và Công Lý. Ông ta nói:

– Bây giờ chị ký xác nhận cho tôi vào những bài viết này là do chị viết.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 39

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/3/2016

2Thằng cán bộ trại quay sang nhìn Phạm Anh Tuấn, Trần Tiến Tùng có ý hỏi. Lão Phạm Anh Tuấn lên tiếng:

– Cháu dẫn chị ấy vào đi.

Trần Tiến Tùng lại nói:

– Chị đi trước đi.

Tôi không muốn thằng Tùng què nhìn thấy cảnh tôi đi vào phòng giam, nó thấy chắc là nó hí hửng lắm, nên tôi nói gằn chậm từng tiếng:

– Các người đi trước, không được đi sau lưng tôi. Tôi chỉ đi với cán bộ trại này thôi.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 38

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 20/3/2016

8Nãy giờ quát tháo, dằn co với thằng Trần Tiến Tùng, tôi mệt quá, mồ hôi vã ra. Tim đập thình thịch, cảm giác mặt nóng bừng lên, chắc là lại tăng huyết áp rồi. Lúc đó tôi không còn mấy sức lực, chiếc dép bay một vòng cung chậm chạm sượt qua mặt Trần Tiến Tùng rồi bay ra cửa phòng. Tôi không ngồi xuống mà đứng hẳn luôn, quát lớn:

– Mày làm gì tao! Định giết tao hả? Mày làm đi! Làm thử cho tao coi! Tao chấp mày đó!

Tiếp tục đọc