Người Việt khoái “thần tượng”, đi bất cứ đâu, trong bất cứ lãnh vực nào cũng đều phải có “thần tượng”.
Nhắc chuyện xưa, ai cũng biết ông Nguyễn Trãi là bậc kỳ tài mấy trăm năm mới xuất hiện được một người như vậy, có thể gọi là “Long trung chi long”. Nếu không có Nguyễn Trãi ngồi trong màn trướng quyết sách ngoài ngàn dặm, chưa chắc Lê Thái Tổ (Lê Lợi) dựng thành cơ nghiệp nhà Hậu Lê. Tài thao lược của ông có thể sánh ngang với Trương Lương, Gia Cát Lượng bên Tàu. Tuy nặng gánh nợ nước thù nhà, nhưng Nguyễn Trãi vẫn “góc thành Nam lều một gian”, kiên nhẫn chờ “Minh quân chi chúa” để theo phò. May mắn cho phước phần dân tộc Việt cuối cùng đã có ông Lê Lợi xuất hiện, nếu không thì có lẽ Nguyễn Trãi vẫn cứ “trụ trì” miết ở Đông Quan, chớ không nghĩ đến việc tự mình chiêu binh mãi mã, phất cờ khởi nghĩa.