Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/5/2017
Đặng Minh Quang đi rồi, chị Khanh nói:
– Trời ơi, sao chị Tần dám quát cán bộ, hồi nãy tui run muốn chết, hổng dám đứng gần nữa.
Tôi cười, nói:
– Có gì đâu mà phải sợ. Nó sai trước mình sai sau, nếu lôi ra xử lý thì sai cả đám, càng làm lớn chuyện hơn. Vài hôm nữa người nhà em vô thăm gặp em kêu nó làm đơn tố cáo lãnh đạo cái trại này nữa chớ chưa thôi đâu. Tạ Phong Tần chớ không phải đứa dốt nát nào mà muốn lên giọng làm trời làm đất. Em đâu có cần chúng nó giảm án, thích thì chơi tới bến luôn hà.