BẠN CÓ NGHĨ BẠN LÀ LAZARO?


Đức Jesus làm cho Lazaro sống lại, từ hầm mộ bước ra.

Lâu lắm rồi, tôi đã đọc câu chuyện tiếu lâm như thế này:

Có một bà nọ rất là ngoan đạo, lúc nào cũng đọc kinh cầu nguyện với một tinh thần phó thác vô bờ bến vào Đức Chúa Trời. Ngày kia, làng của bà bị ngập lụt, tất cả dân làng đều chạy lụt hết rồi, còn lại một mình bà chạy không kịp nên phải leo lên mái nhà ngồi. Nước mỗi lúc một dâng cao, bà không sợ hãi gì cả, vẫn điềm nhiên đọc kinh cầu nguyện Thiên chúa cứu bà. Một lúc sau, có chiếc trực thăng bay qua, trên trực thăng thòng dây xuống gọi bà nắm dây để họ kéo bà lên. Bà từ chối: “Không cần đâu. Chúa sẽ đến cứu tôi.” Chiếc trực thăng bay đi. Nước tiếp tục dâng lên. Lại có người chèo thuyền đi ngang, gọi bà lên thuyền của họ đi tránh lụt. Bà vẫn từ chối: “Không, cám ơn. Chúa sẽ đến cứu tôi.”

Chiếc thuyền bỏ đi. Nước tiếp tục dâng lên, bà vẫn bình tĩnh ngồi đọc kinh cầu nguyện. Một lúc sau, có người đàn ông lực lưỡng bơi đến, đưa tay cho bà và đề nghị sẽ dìu bà bơi đi. Bà vẫn từ chối: “Không, cám ơn. Chúa sẽ đến cứu tôi.” Nước tiếp tục dâng lên. Bà chết đuối và linh hồn bay lên Thiên đàng. Gặp Đức Giê-su, bà liền trách: “Lạy Chúa Giê-su. Con đã rất tin tưởng vào Người, cả đời con sống đạo đức, con phó thác cho Người. Vậy mà khi con lâm nguy, con cầu nguyện mà Người không chịu nghe. Người để cho con chết.” Đức Giê-su bèn phán rằng: “Ta đã phái đến cho bà một chiếc trực thăng, một chiếc thuyền, và một người đàn ông khỏe mạnh, nhưng bà đã từ chối. Vậy bà còn đòi hỏi ở ta điều gì nữa?”.

Chuyện tới đó là hết, tác giả không kể thêm là bà kia đã trả lời Đức Giê-su như thế nào, nhưng người đọc có thể hình dung được khuôn mặt của bà đó thay đổi từ ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, hối tiếc khôn cùng khi bà nghe câu trả lời của Đức Giê-su. Bà đã chờ đợi một Đức Giê-su với vầng hào quanh sáng rực quanh đầu, với bộ quần áo trắng tinh, khuôn mặt hiền từ rạng rỡ đưa bàn tay quyền năng ra cho bà; mà bà không chịu nhìn thấy, không chịu chấp nhận các Thiên sứ (với bề ngoài hết sức trần tục) đưa bàn tay ấm cho bà.

Trong đời ta, có khi nào ta hành xử giống như người đàn bà kia không? Khi ta đang lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, ta cầu nguyện Đức Giê-su: Xin Cha nghe thấu lời cầu xin của con. Con xin Người hãy ban cho con… (A, Bờ, Cờ gì đó). Và ta mong mõi được nhìn thấy một phép mầu từ Đấng Cứu Thế soi rọi xuống đời ta. Sự khốn cùng không chỉ là thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu nơi ăn chốn ở…, mà còn có cả sự trống rỗng, lẻ loi về mặt tâm hồn. Nếu có một ai đó đưa cho ta nắm lấy bàn tay của họ, vô tư không điều kiện, thì họ chính là Thiên sứ mang hình hài trần tục do chính Đức Giê-su sai đến. Chúng ta phải nắm lấy cơ hội, đừng tìm quanh quẩn ở đâu xa.

Hôm nay là ngày Đức Giê-su làm cho Lazaro sống lại. Chúng ta hãy cùng nhau đọc lại chương 11, Tin Mừng Gio-an:

Có một người bị đau nặng, tên là La-da-rô, quê ở Bê-ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a. Cô Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô. Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.” Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”

Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô

Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở. Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê!” Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?” Đức Giê-su trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời. Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình!”

Nói những lời này xong, Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.” Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.” Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường. Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết. Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.” Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!”

Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi. Bê-ta-ni-a cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số. Nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời. Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà. Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết. Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.” Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại!” Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?” Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”

Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy!” Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su. Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người. Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.

Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.” Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến. Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu?” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.” Đức Giê-su liền khóc. Người Do-thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy!” Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư?” Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại. Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.” Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?” Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con. Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.” Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ!” Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.” (Ga 11, 1-44)

Trước khi làm cho Lazaro sống lại, Đức Giê-su nói: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không?” Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết, dù ta đang lâm nguy, cùng quẩn. Nhưng nếu chỉ tin mà không làm gì cả, thì chúng ta cũng giống như người đàn bà tôi đã kể ở trên. Thiên Chúa luôn cứu chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải chủ động nắm lấy cơ hội để cứu chính mình. Ta cầu nguyện là để tăng thêm niềm tin, sức mạnh nội tâm để hành động, không phải cầu nguyện rồi ngồi im xuôi tay chờ Chúa đến mang chúng ta đi. Chẳng phải cả ba chị em Maria đã rất tin Đức Giê-su, cô Maria chủ động đến với Chúa, chủ động đưa Người ra đến hầm mộ, và cũng chủ động cùng mọi người nhấc phiến đá ra hay sao?

Bây giờ, chúng ta thấy rất rõ dân tộc Việt một ngày một tiến đến gần hiểm họa diệt vong, khi mà trên rừng, dưới biển, đất đai, không khí, thức ăn… đều ngấm đầy chất độc. Ta không thể cứ cầu nguyện “Chúa ơi cứu con” rồi chờ chết từ từ vì nhiễm độc. Hãy nắm lấy bàn tay những người anh em xung quanh ta, bàn tay của tất cả những ai đang chìa ra giúp ta đòi quyền sống, để chúng ta tự cứu lấy chính mình. Hãy vững niềm tin rằng, Thiên chúa sẽ che chở cho chúng ta vượt qua gió to bão dữ, Người sẽ làm cho sóng yên biển lặng như Người đã từng làm. Trong tình yêu thương vô bờ bến của Đức Giê-su, chúng ta sẽ sống lại như Lazaro sống lại trong hồng ân Thiên chúa.

Maria Tạ Phong Tần

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.