Bài đã đăng báo Người Việt ngày 19/11/2016
Tôi quay lại phòng giam, thầm nghĩ mình không cần những thứ đó. Tiền, đồ vật không đáng bao nhiêu, giấy tờ, bằng cấp sau này có ra tù cũng không còn sử dụng nữa. Mẹ nó, nó tưởng mình cần cái đống giấy đó để nấu nước uống chắc. Đúng là ngu bỏ mẹ. Đưa thêm một tỷ đồng chưa chắc tôi thay đổi ý kiến, đừng nói có một trăm triệu, lại là tiền của mình, vậy mà dám trơ mặt đặt điều kiện với mình. Làm biên bản, làm đơn xin bọn cộng sản đê tiện chúng mày hả? Chúng mày không xứng đáng được tao xin. Chờ đến kiếp sau đi các con. Tiền mồ hôi nước mắt của mình vất vả mới kiếm được, nhưng không vì vậy mà tự chà đạp danh dự của mình. Chỉ bọn cộng sản chúng mày mới bán rẻ danh dự vì tiền, còn tao thì không nhe mậy. Chúng mày trả lại cho tao thì tốt, mà không trả càng tốt hơn.