Than ôi giữa chốn biển khơi
Người dân nước Việt chơi vơi lạc đàn
Miếng cơm manh áo máu tràn
Vợ chồng vĩnh biệt hàng hàng lệ rơi
Con thơ giờ sống cút côi
Bạn bè, hàng xóm đành thôi ly trần…
Cộng sản Trung Quốc rẽ phân
Cộng sản nước Việt chôn chân trên bờ
Tháng: Tháng Một 2016
QUÂN ĐỘI, CÔNG AN CŨNG BỊ TƯỚC ĐOẠT QUYỀN CON NGƯỜI
Trong một lần gặp tôi tại trại tạm giam Chí Hòa (Sài Gòn) vào khoảng tháng 9 năm 2012, Thượng tá Điều tra viên Cơ quan An ninh điều tra Trần Văn Cống nói: “Tôi không hiểu sao chị cứ phải đòi hỏi quyền con người, quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí. Tôi biết chị là người giỏi nghiệp vụ, nếu muốn chị vẫn có thể có một vị trí tốt trong xã hội. Chế độ chúng ta vẫn đang có quyền con người đấy thôi. Người ta đã xây dựng nhà tình thương cho người nghèo, xây dựng bệnh viện, trường học, cầu đường, có chương trình xóa đói giảm nghèo hàng năm. Liên hiệp quốc đã công nhận những vấn đề này rồi mà”.
CHUYỆN CÁI WC CỦA DU LỊCH VIỆT NAM
Tôi đã từng làm một chuyến du lịch bằng xe đò từ Sài Gòn ra đến cửa khẩu Tân Thanh – Lạng Sơn, vừa đi vừa về mất nửa tháng.
Sau chuyến đi, tôi rút ra kinh nghiệm rằng bất kể tôi là một người Việt Nam chính hiệu hay người nước ngoài cũng đều không nên du lịch ở Việt Nam, cho dù danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử ở Việt Nam có đẹp đến bằng trời, nếu không muốn rước lấy sự phiền hà cho mình, vừa mất tiền vừa mang thêm nỗi ấm ức trong lòng làm cho con người mình nó già đi, mặt mũi hằn thêm vài nếp nhăn, hết cả đẹp.
