… Vừa ngồi xuống ghế, chờ tôi uống vài ngụm nước xong, ông ta hỏi:
– Hôm nay chị làm việc được với tôi chứ?
Tôi trả lời:
– Anh biết rồi thì đừng hỏi những câu vô dụng nữa.
Ông ta lại lấy cái mẫu biên bản hỏi cung bị can in sẵn ra, cũng cái bản danh sách ngày hôm qua ra, rồi cúi xuống viết, vừa viết vừa nhìn vào cái bảng danh sách, rồi nhìn vào tờ giấy ghi chi chít chữ khác nữa.
Nãy giờ quát tháo, dằn co với thằng Trần Tiến Tùng, tôi mệt quá, mồ hôi vã ra. Tim đập thình thịch, cảm giác mặt nóng bừng lên, chắc là lại tăng huyết áp rồi. Lúc đó tôi không còn mấy sức lực, chiếc dép bay một vòng cung chậm chạm sượt qua mặt Trần Tiến Tùng rồi bay ra cửa phòng. Tôi không ngồi xuống mà đứng hẳn luôn, quát lớn:
– Mày làm gì tao! Định giết tao hả? Mày làm đi! Làm thử cho tao coi! Tao chấp mày đó!
– Anh Cống hôm nay không sang đây. Tôi sang đây thăm chị với một người khác. Trước khi tôi vào đây gặp chị là tôi phải làm giấy tờ, qua lãnh đạo phê duyệt, phức tạp lắm mới vào đến đây gặp được chị. – Trần Tiến Tùng nói.
– Khó khăn vậy thì đừng vào. Tôi đâu có mời các người đến đây gặp tôi. Bây giờ muốn cái gì nói nhanh để tôi vào nghỉ ngơi, giờ này là giờ nghỉ trưa, tôi mệt, không có thời gian ngồi đây nhì nhà nhì nhằng với các người đâu. – Tôi nói.
Hôm sau, buổi trưa trại giam vừa phát cơm tù xong khoảng mười lăm phút. Thằng Quân đi vô nói với tôi có cán bộ muốn gặp. Tôi cứ tưởng là ông Trần Văn Cống, bụng nghĩ gần nửa tháng nay không thấy mặt mũi ông ta, giờ là giờ nghỉ trưa mà sao lại vô đây, chắc có chuyện gì gấp gáp đột xuất, chớ ông ta rất sợ ăn cơm trễ giờ, bị đau dạ dày mà. Đúng ra là tôi có quyền không ra trong giờ nghỉ trưa, nhưng tôi tò mò muốn biết chuyện gì, bèn đi theo thằng Quân ra ngoài. Đến căn phòng làm việc nhỏ ở cuối dãy, vẫn là cái phòng ông Cống và tôi hay ngồi từ đầu đến giờ, nhưng tôi không thấy ông Cống đâu hết mà thấy thằng Trần Tiến Tùng già đầu hói ngồi lù lù một đống trong đó. Có lẽ bọn này chúng nó quy định cái phòng nào của ai làm việc với ai là duy nhất một cái phòng đó, không thay đổi.
… Tôi lại nghĩ: Mẹ mày thằng Trần Đại Quang và bọn nhà nước Cộng Sản đê tiện chúng mày làm cái trò hèn hạ này đây. Người ta chưa bị coi là có tội mà không khí để thở cũng không đủ, ánh sáng cũng không có, nước tắm cũng không có. Bọn dối trá, đạo đức giả, hổng biết các phái đoàn quốc tế đi kiểm tra có thấy sự thâm độc của chúng nó không, hay là chỉ nghe chúng nó nói, đi qua đi lại ngó ngó vài cái vào những chỗ chúng nó chỉ thì kiểm tra cái con mẹ gì. Tao mà ra ngoài tao không tố cáo tội ác của chúng mày tao không phải con người.
Với anh Nguyễn Văn Khanh dự đám tang cố nhạc sĩ Anh Bằng
– Sao chị không ăn gì hết hơn hai mươi ngày rồi mà lần nào gặp tôi chị cũng nói choang choang như thế? Hay thật đó. – Ông Cống nói.
– Nói như thế này thì thấm tháp gì. Bọn an ninh chó đẻ nó bắt cóc tôi nhốt trong công an phường, tôi gào lên chửi nó cho cả cái công an phường nghe. Chửi từ sáng đến tối, chửi từ lúc chúng nó đưa tôi vào đến khi chúng thả tôi ra, tôi không đi về mà còn ở lại chửi tiếp mười lăm phút nữa mới đi. Anh có muốn biết tôi chửi chúng nó như thế nào không? Trên mạng có bài tường thuật của tôi đó, anh vào Google tìm mà đọc. Không thích tìm tôi chửi lại cho mà nghe. – Tôi nói.
Ông ta sau khi gọi thằng tù trẻ lao động ngoài đem cho tôi chai nước đun sôi để nguội như thường lệ rồi lấy ra lá thư photocopy tuần trước Võ Thị Thắm đã đưa tôi coi. Ông Cống hỏi:
– Chị đã đọc cái thư này chưa?
– Xem rồi. Cái này mà có thể gọi là thư được à? – Tôi hỏi lại.
– Vậy chớ cái này không là thư thì là gì? – Ông Cống hỏi:
– Đây là bản photocopy. Trên đời này anh có thấy ai gởi thư cho người khác bằng một bản photocopy chưa? Thế bản chính thư dâu anh đưa cho tôi xem có phải là thiệt hay giả? – Tôi hỏi.
Ông già dẫn tôi đến một chỗ nhìn giống như buôn làng, cũng có cái nhà sàn lớn và dài, trước nhà có đống củi chất cao thiệt lớn. Rất đông người nhốn nháo ở trước sân. Có một thanh niên trẻ cởi trần đang vừa nhảy tưng tưng vừa la hét đòi đốt nhà, những người khác nắm tay nắm chân, ôm giữ anh ta lại. Ông già chỉ cậu thanh niên đang la hét, nói: “Con trai tôi đó, nó bị quỷ nhập.” Lúc đó, tôi cũng cảm thấy hơi sờ sợ, không biết phải làm gì. Trên cổ tôi có đeo tràng hạt Mân Côi màu đen có hình Chúa Jesu trên Thập Giá. Tôi nghĩ: Thánh giá này cha đã làm phép rồi, mình cũng lần hạt đọc kinh nhiều rồi. Cha nói chuỗi này càng đọc nhiều kinh thì Thánh Giá càng linh nghiệm, hay là mình thử coi nó ra sao.
Tối nào con Lan cũng kể chuyện hồi trước nó ở tù bên trại Chí Hòa. Nó nói:
– Lúc trước em ở bên Chí Hòa, em không khai bị tụi bên Chí Hòa nó còng tay treo lên cửa sổ. Đến khi cán bộ bên này qua làm việc nó mới thả xuống.
– Ủa, sao bọn bên Chí Hòa ngu quá vậy. Tự dưng vụ án của người khác làm, mắc mớ chi nhảy vô dùng nhục hình, có chuyện gì xảy ra thì mấy thằng Chí Hòa lãnh đủ. – Tôi nói.