ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 153


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/5/2017

Đặng Minh Quang đi rồi, chị Khanh nói:

– Trời ơi, sao chị Tần dám quát cán bộ, hồi nãy tui run muốn chết, hổng dám đứng gần nữa.

Tôi cười, nói:

– Có gì đâu mà phải sợ. Nó sai trước mình sai sau, nếu lôi ra xử lý thì sai cả đám, càng làm lớn chuyện hơn. Vài hôm nữa người nhà em vô thăm gặp em kêu nó làm đơn tố cáo lãnh đạo cái trại này nữa chớ chưa thôi đâu. Tạ Phong Tần chớ không phải đứa dốt nát nào mà muốn lên giọng làm trời làm đất. Em đâu có cần chúng nó giảm án, thích thì chơi tới bến luôn hà.

Chị Khanh cười:

– Chị Tần thì được chớ tụi này hổng dám đâu. Nhịn nhục để giảm án đặng về cho sớm, sợ ở tù lắm rồi. Án em còn dài lắm chị Tần ơi.

Tôi đi qua phòng của Dung, kể lại cho Dung nghe vụ tôi mới quát Đặng Minh Quang. Dung nói tôi có sức khỏe nên quát thoải mái, chớ Dung nhiều lúc muốn chửi vô mặt thằng đó mà nói lớn cũng không đủ sức, lấy gì mà quát.

Lúc nào tôi cũng tâm niệm: Trong nhà tù này mỗi ngày là một cuộc chiến đấu, mình không chơi chúng nó thì chúng nó cũng tìm cách chơi mình. Chúng nó không dám đánh đập, chửi mắng mình, nhưng sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu khác làm cho cuộc sống ở trong tù trở thành địa ngục trần gian, nếu mình chịu không nổi, muốn thoải mái hơn phải van xin, quỳ lụy chúng thì mình thua trắng. Cho nên, mỗi ngày tôi đều để ý chi tiết, từng tận những việc xảy ra xung quanh, coi chúng nó sai ở chỗ nào. Thứ nhất, mình sẽ điểm huyệt chúng nó ngay tại đây để chúng không dám lên mặt với mình. Thứ hai, ra ngoài sẽ tố cáo tội ác của bọn chúng đối với tù nhân.

Khu giam của tôi có hai phòng giam cạnh nhau. Có con quản giáo nuôi chó kiểng, đem vô phòng giam bên kia bắt tù nhân chăm sóc, thả chó ỉa trong khu giam của tôi. Một số đứa tù nịnh bợ đem chó vô phòng như con nó, mà phòng giam đông người thì chật chội, ngột ngạt, nhiều người khó chịu lắm nhưng không dám nói vì bọn nịnh bợ cán bộ quản giáo dựa hơi cán bộ ăn hiếp người khác. Mấy chị này bèn gặp riêng tôi than thở.

Tôi nói:

– Được rồi, tôi sẽ cấm chúng nó đem chó vô đây.

Chị kia tròn mắt nhìn tôi, nói:

– Mình là tù, nó là cán bộ. Bà làm sao cấm được nó?

Tôi cười, nói:

– Tôi có cách, rồi chị sẽ thấy.

Sáng hôm sau, sau khi điểm danh xong, tôi báo với chị Khanh tôi muốn gặp cán bộ trực trại có việc cần.

Khoảng ba mươi phút sau thì cán bộ trực trại (tôi nhớ tên là Hà) gặp tôi hỏi:

– Tôi nghe báo chị Tần muốn gặp tôi, có việc gì?

– Tôi muốn báo cho cán bộ biết có người đem chó vô phòng giam cạnh phòng tôi, thả chó ra sân ỉa đái ngoài sân, trên bãi cỏ, làm mất vệ sinh, bẩn thỉu, dơ dáy. Chúng tôi là tù nhân bị mất quyền tự do thôi chớ đâu có mất quyền con người. Trại giam vẫn phải đảm bảo cho tù nhân được sống trong môi trường sạch sẽ, vệ sinh, đảm bảo được khám chữa bệnh đầy đủ. Tôi chỉ làm vệ sinh chung quanh phòng của tôi thôi, chớ tôi không có nghĩa vụ làm vệ sinh cho chó. Cho dù là phòng giam, trại giam thì cũng là chỗ con người ở chớ không phải chuồng chó. Tôi không muốn thấy chó xuất hiện ở đó nữa, nếu ai đem cho chó vô để nó ỉa đái ở sân thì người đó tự đi mà hốt, tôi không hốt. Tôi mà thấy chó xuất hiện trong khu của tôi là đập chết liền tại chỗ. Tôi báo với cán bộ rồi đó, có gì xảy ra đừng trách tôi không nói trước. Tôi đập chết không bồi thường đâu.

Cán bộ trực trại nói:

– Được rồi, chị yên tâm. Tôi sẽ xem lại việc này, không để đem chó vô nữa.

– Vậy thì được. Cám ơn cán bộ nghen. – Tôi nói.

Chiều hôm đó, không thấy con chó kiểng đó xuất hiện nữa. Mấy ngày sau cũng vậy. Tôi làm bộ không biết gì, đi lân la dò hỏi những đứa khác:

– Ê mậy! Sao mấy ngày nay không thấy con chó kiểng trắng lông xù chạy ra chạy vô ở đây nữa vậy?

– Trời, chị không biết gì sao? – Con này hỏi.

– Biết cái gì? Kể tao nghe coi. – Tôi nói.

– Chiều hôm qua, mấy con nịnh cán bộ bưng chó vô, bị trực trại chận lại, không cho đem vô. Nói nếu đem chó vô thì không cho đem đồ ăn nấu ở ngoài vô trại nên tụi nó bỏ chó lại. Chó của con quản giáo. Há há…!

Mấy người hôm trước gặp tôi than thở chuyện chó, gặp tôi nói nhỏ:

– Bà làm ăn được quá đó nghe. Tụi tui là chịu chết, chịu đựng nó lâu lắm rồi đó.

Tôi cười, nói:

– Nó sai thì nó phải sợ mình, ai cho nó đem chó vô đây. Tôi hăm dọa nhìn thấy là đập chết. Chó của nó loại đó mấy triệu đồng một con, đập chết tôi đâu có bồi thường.

Một thời gian sau, tôi để ý thấy con quản giáo đem chó vô nhưng không dám đưa xuống khu của tôi nữa, mà đưa cho bọn tù ở khu khác. Thây kệ cha nó, quyền lợi của ai người đó phải tự đấu tranh chớ, ở chỗ khác thì tôi đâu có liên quan, lý do gì mà xía mỏ vô được.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.