KỂ CHUYỆN NGHỊ CỦA “TA” VÀ NGHỊ CỦA “ĐỊCH”


IMG_0576Năm 2006, báo Tuổi Trẻ đăng của tôi bốn bài Cút côi bà cháu, Đằng sau một bản án treo, Đau lòng người nơi chín suối, Chuyện buồn ngoài sân tòa. Tổng Biên tập báo (bên Mỹ kêu là Chủ bút đó) Tuổi Trẻ lúc này là anh Lê Hoàng, Phó là anh Huỳnh Sơn Phước, mấy ổng đánh giá bài của tôi “Hàng Việt Nam chất lượng cao” nên thưởng nhuận bút gấp đôi bình thường, tức một triệu rưỡi đồng một bài. Vào năm đó, số tiền ấy với viên chức nhà nước như tôi là hơi bị bự. Tuy nhiên, khi Tòa soạn chuyển tiền nhuận bút về cho tôi, mới thấy bọn Thu Thuế nó “chém mẹ” hết mỗi bài hai trăm năm chục ngàn đồng, kèm với Biên lai thu thuế thu nhập cá nhân. Tức là tự dưng tôi bị mất hết một triệu đồng. Mà ở thời điểm này, tôi làm gì có thu nhập 10 triệu đồng/tháng để đủ tiêu chuẩn nộp thuế cá nhân?

Hỏi tại sao lại đè đầu bóp họng lấy tiền trước? Tòa soạn báo trả lời họ không muốn vậy nhưng không có cách nào khác, ai cũng vậy hết, bên thuế bắt phải trừ trước cho chúng nó thì cuối năm Tòa soạn mới quyết toán tài chánh được, nếu không thì giấy tờ chi ra chúng nó không chấp nhận, bị xuất toán thì lãnh đạo báo làm gì có nhiều tiền như vậy để bù vô?  Bọn thu thuế chúng nó trả lời rằng đến cuối năm, nếu không đủ mức thu nhập chịu thuế thì đến chổ nó nó sẽ trả lại.

Đúng là quân ăn cướp. Mình ở tỉnh xa, làm gì có thời gian lên Sài Gòn ăn ở, chầu chực hàng tháng trời để chờ chúng nó làm thủ tục trả lại tiền. Chi phí ăn ở còn gấp chục lần số tiền bị chúng nó cướp, thôi thí cô hồn cho chúng nó để nhẹ người.

Mất tiền mà không có cách nào đòi lại được. Người đại diện của dân ở phương trời nào mấy chục năm tôi không hề biết họ làm việc ở đâu, liên lạc bằng cách nào, cho dù có gặp được họ thì dân khiếu kiện hà rầm họ còn né tránh, làm gì có cửa họ đi đòi tiền lại cho tôi.

AndrewDo
Ông Andrew Đỗ. Ảnh chụp ngày 09/01/2016.

Bên Mỹ này cuối năm người ta mới tính thuế và gởi giấy đòi nộp thuế cho công dân trên mức thu nhập cả năm của họ. Không phải như chế độ cộng sản “thiên đàng” rình dân chúng hở ra có chút tiền còm là nhảy vô bóp cổ cướp ngay lập tức.

Hôm nay coi lại mớ hình cũ thấy tấm hình chụp cái thư mời “Tham dự ngày tìm đòi lại tiền” từ hồi đầu năm 2016 khi tôi tình cờ nhìn thấy trên xe của một ông Taxi. Trong thư mời ghi rõ: “Giám sát viên Andrew Đỗ giúp đồng hương và cư dân quận Cam lấy lại tiền Chính phủ hiện còn giữ của quý vị dưới bất cứ hình thức nào”. Thấy nghị “ta” và nghị “địch” khác nhau một trời một vực. Nghị “địch” được dân Mỹ bầu ra để bảo vệ quyền lợi cho dân nên không có gì lạ khi nghị “địch” sẳn sàng “kênh” với Chính phủ để đòi tiền lại cho dân. Còn nghị “ta” show hàng trình diễn sau khi bầu cử xong là biến mất, gần đây nhứt là vụ cá chết la liệt, môi trường sống ô nhiễm nặng nề mà không hề thấy nghị “ta” sủi tăm, thiệt đáng nhận nước cho chết luôn cái lũ ăn hại đó.

Tạ Phong Tần

 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.