Bài đã đăng báo Người Việt ngày 01/6/2016
Thấy tôi đang ăn cơm, con Nga bèn nói nịnh con Lan bằng cách hạ tôi:
– Cơm này cho chó ăn chớ ai mà ăn.
Ai dè con Lan cũng ăn cơm này, nên con Lan nguýt nó:
– Con này vô duyên, tao cũng ăn cơm này, mày nói tao đó hả?
Con Nga biết nó nói hớ nên cười làm thinh.
Con Nga mới vô, có năm trăm ngàn đồng nhà mới gởi cho, con Lan xúi nó mua đủ thứ đồ ăn, mua đủ thứ sữa tắm, dầu gội loại xịn mắc tiền, gần hết năm trăm ngàn. Khi căn-tin đưa hàng vô trả thì hai đứa ăn chung, xài chung. Vừa ăn đồ con Nga mua, con Lan vừa liếc liếc tôi, nói:
– Từ hồi ở chung tới giờ chớ hề biết mời tao một ly cà phê nào. Đồ không biết điều.
A! Hóa ra con Lan nó thù tôi lại vì nó nghĩ nó là “đại bàng” hay “đại tẩu,” “ma cũ,” tôi không “chung chi” cho nó, nó lại không đủ sức giở thủ đoạn buộc tôi “chung chi” nên giở trò chửi bóng chửi gió. Tự dưng tôi tuyệt thực mà lại đi mua cà phê đãi nó, chắc con này ở tù lâu bị điên nặng.
Tôi không thèm trả lời chúng nó bằng miệng, mà trả lời bằng hành động, tức là ngày nào tôi cũng tập thể dục, tập các động tác cơ bản toàn thân, tập các động tác đá, đấm, xoay người… đều đều. Con Nga cứ há mõm nhìn lén tôi tập, nó không dám nhìn công khai vì mỗi lần nó mê mải nhìn tôi bị con Lan chửi nó: “Mày nhìn cho ngu đi hả?” Rồi con Lan khoe khoang với con Nga nó đã từng học lớp đào tạo người mẫu, con Nga cũng khoái tơn lên, đánh trúng tâm lý con Nga đang mơ mộng đổi tên thành Lâm Khả Vân và làm người mẫu vì con Nga “ghét họ Huỳnh, họ Huỳnh không hay.” Đứa nào người cũng ngắn tun tủn dưới một mét năm lăm, chân thì to như “chú voi con ở bản Đôn.” Con Lan làm mẫu dẫn con Nga “đi catwalk” ẹo qua ẹo lại dưới phần chỗ trũng ngay cửa ra vào, nhìn mắc cười muốn chết. Không hiểu sao con Nga này nó ngu quá cỡ thợ mộc, dân Sài Gòn cố cựu gì mà con Lan nói xạo vậy cũng tin. Con Nga càng ra sức nịnh nọt con Lan để con Lan dạy nó “đi catwalk” mỗi ngày.
Ở cái phòng mới này được một tuần, tối hôm đó có thêm một đứa tù mới vô. Đang tranh tối tranh sáng mà nhìn thấy “bạn tù mới” này ai yếu bóng vía chắc phải chết khiếp.
Cô này cao khoảng hơn một mét bảy mươi, người mập, da đen cháy, tóc dài đen xoăn bỏ xõa ra, mũi khoằm, mắt sâu sâu. Nói chung là có nét giống như phụ nữ da đen Ấn Độ. Nó đứng cao hơn thằng cán bộ Lê Văn Thuận một cái đầu. Thằng kia nhỏ xíu ốm nhom, cô nọ đứng sau lưng chờ nó mở cửa phòng giam giống y như con dã nhân đứng sau lưng mèo vậy.
Nó vừa vô phòng, con Lan đã chạy săn đón, nói xí xa xí xồ thứ tiếng Anh bồi, nói cả bằng miệng và bằng tay, chân. Tôi nghe nó nói chuyện với nhau thì biết cô này là người Malaysia gốc Ấn Độ, bốn mươi lăm tuổi, tên gì thì lâu ngày quá tôi quên rồi, vì cô ở phòng này có một tuần rồi chuyển sang phòng khác. Cô ta kể bị bắt cùng với nhiều người từ Malaysia sang Việt Nam xài thẻ tín dụng giả rút tiền ngân hàng. Cô Malaysia này ngoài hai bộ quần áo cũ ơi là cũ gồm quần đùi, áo thun, quần lót, áo ngực, một cái khăn tắm và chai sữa tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng ra thì không có bất cứ đồ dùng gì khác.
Con Lan cũng xài chiêu đem thức ăn ra mời mọc giống như đã làm với con Nga. Con Lan hỏi cô Malaysia có tiền không, cô kia nói có. Ngay ngày hôm sau là ngày căn-tin bán hàng cho tù nhân, con Lan lấy giấy ghi một lô một lốc danh sách đồ ăn cần mua, ngày hôm sau căn tin chở vô một xe đẩy đồ ăn, thằng cán bộ trại còn nói một người mà mua làm chi quá trời nhiều đồ ăn như vậy. Con Lan, con Nga và cô Malaysia ăn trong vài ngày là sạch bách số đồ ăn đó. Phải công nhận là cô kia ăn nhiều thiệt, gấp ba lần người bình thường, vậy chớ nó bự như con voi làm sao mà không ăn nhiều. Đêm đó cô Malaysia nằm im nhưng không ngủ, vì nó trải chiếu nằm gần tôi, tuy cách xa khoảng một mét nhưng vẫn là gần, nó cứ trở mình rột rẹt hoài nên tôi cũng không ngủ được.
Ở đây năm giờ sáng phải thức dậy đón nước chảy mà hứng vô thau của mình để dành xài đến chiều, không thì tụi con Lan, con Nga nó phá hết, ý tụi nó muốn tôi không có nước xài. Tranh thủ lúc còn nước trong thùng nhựa (của trại) mà tắm giặt hay đi vệ sinh. Nếu đi trễ không đủ nước dội cầu. Hai đứa nó cứ đái ỉa ào ào, rồi ăn sáng bún bò, phở, bò kho… này kia nên rửa mấy cái ca nhựa dính mỡ rất là tốn nước. Còn tôi ăn mì Hảo Hảo sống hay ăn cơm nguội thì đâu có tốn nước rửa ca bao nhiêu.
Ngày hôm sau, cô Malaysia ngủ li bì như chết, kêu không thức dậy, không lấy nước uống, cũng không đón hứng nước đánh răng rửa mặt gì hết. Đến trưa gần giờ phát cơm mới thức dậy thì hai cái thùng nhựa trong phòng đã cạn khô nước không còn một giọt. Cô ta xin con Lan một ca nước nhỏ bằng nắm tay dấp dấp lên mặt, lên cổ là xong.
Tạ Phong Tần
(Còn tiếp)