Bài đã đăng báo Người Việt ngày 04/5/2016
Tôi gặp ông Huỳnh Phi Lâm đòi trại giam phải phát báo Nhân Dân là tiêu chuẩn pháp luật quy định cho tù. Ông đồng ý và nói với tôi ông cố gắng làm sao để người bị tạm giam được cung cấp ở mức đầy đủ nhất trong khả năng của ông, chớ chỗ khác nó không cho mua báo. Tôi để dành tiền một tháng bỏ ra một trăm năm chục ngàn đồng mua báo Thanh Niên đọc. Căn-tin tính tiền báo trừ trước mỗi tuần, đến giờ phát cơm sáng cán bộ trực trại đưa báo vô, đến giờ phát cơm chiều nó lấy báo ra, không cho để báo trong phòng giam dù đó là báo do mình bỏ tiền ra mua.
Tôi ở trong trại tạm giam suốt hai tháng trời chỉ ăn cơm với độc nhất hai món là tép rang muối và thịt heo chà bông. Tháng tới cũng thấy gởi đồ ăn vô là tép rang muối với thịt heo chà bông, tháng tới nữa cũng thấy tép rang muối với thịt heo chà bông,… mà không làm sao báo với con em tôi nó đổi món. Tôi nhờ mấy thằng cán bộ nhắn dùm thì tụi nó nói “Lãnh đạo không cho tôi nhắn,” đủ thấy thằng chó chết Lê Hoàng Hà khốn nạn vô cùng, nó muốn tôi thiếu ăn mà phải xin xỏ nó để được gặp người nhà chắc. Vậy là mày lầm rồi thằng Lê Hoàng Hà ơi, dưới chân mày chỉ có lũ nịnh nọt quỳ mọp, mày sa cơ thất thế thì chẳng có thằng lính nào nó ngó tới cái bản mặt mày, mày càng dùng thủ đoạn đê tiện thì tao càng căm thù mày, mày không bao giờ đạt được mục đích đâu.
Thời gian sau này, em tôi nó có gởi vô cho mỗi tháng một thùng mì Hảo Hảo, không cần tốn tiền mua nữa. Mà tôi cũng không muốn ăn nhiều, cứ để dành, lấy cơm nguội ăn sáng, phòng khi nhà mình không kịp đi thăm thì cũng có cái mà xài, không phải xin xỏ ai.
Gần hết tháng 12 năm 2011 là hết thời hạn điều tra vụ án không còn có thể gia hạn gì thêm được nữa mà không thấy bọn cơ quan điều tra nói động gì đến tôi. Đang thắc mắc thì cán bộ quản lý trại tạm giam vô kêu tôi ra làm việc. Hóa ra là điều ta viên trung tá Đặng Văn Loát đưa tôi cái bản kết luận điều tra số 03/KLĐT-ANĐT(Đ1) ngày 27/12/2011 do Trần Văn Cống và Lê Hoàng Hà ký.
Ông Loát nói:
– Tôi đã tống đạt kết luận này cho Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải rồi, Phan Thanh Hải nhận còn Nguyễn Văn Hải không chịu nhận. Còn ý chị như thế nào chị nói để tôi lập biên bản tống đạt?
Tôi trả lời:
– Để tôi đọc nội dung đã, rồi tôi trả lời anh tôi nhận hay không nhận.
Tôi cầm bản kết luận thấy có mười bảy trang giấy A4, coi lướt qua thấy có đoạn chúng nó nói tôi và Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải đi biểu tình chống Trung Quốc chiếm hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa trước lãnh sự quán Trung Quốc ở Sài Gòn hồi năm 2007 là “xâm phạm an ninh quốc gia.” Tôi mắc cười, nghĩ bụng: Ngu sao không nhận, biểu tình chống Trung Quốc chiếm hai quần đảo mà lại là “xâm phạm an ninh quốc gia” thì đây chính là bằng chứng bọn Cộng Sản Việt Nam bán nước, bưng bô cho Tàu Cộng đây mà, giấy trắng, mực đen, con dấu đỏ xác nhận hẳn hoi, bằng chứng này tốt quá còn gì nữa.
Tôi ngước lên nói với ông Loát:
– Anh lập biên bản đi, tôi nhận nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý với nội dung kết luận này đâu nhé.
– Được rồi, chị muốn ghi cái gì vào đó thì ghi. – Ông Loát nói, rồi cúi xuống ghi biên bản, viết xong đưa tôi ký.
Tôi liền ghi thêm vào phía dưới biên bản, ghi chữ thật nhỏ, cố gắng viết câu thật ngắn gọn, đủ ý, sao cho có thể diễn tả hết ý mình mà không phải sang trang, như vậy, chúng nó muốn thay đổi nội dung cũng không được, cắt ra là mất chữ ký của tôi: “Tôi không đồng ý với nội dung bản kết luận điều tra số số 03/KLĐT-ANĐT(Đ1) ngày 27/12/2011. Đây là sự vu cáo, bịa đặt và vi phạm pháp luật của cơ quan an ninh điều tra công an thành phố Hồ Chí Minh đối với Tạ Phong Tần.” Xong ký tên, ghi ngày tháng sát bên chữ ký.
Công việc xong rồi, Đặng Văn Loát còn ngồi nán lại nói chuyện:
– Từ ngày chị bị bắt vào đây, tôi muốn nói chuyện với chị mà chưa có cơ hội, hôm nay mới có dịp.
– Trời! Anh muốn nói chuyện với tôi dữ vậy sao? Vì lý do gì? – Tôi hỏi.
– Tôi là người đi xuống Bạc Liêu xác minh lý lịch của chị. Tôi có đến đơn vị chị công tác hồi trước là cơ quan an ninh điều tra công an tỉnh Bạc Liêu, nói chuyện với mấy anh trong đơn vị đó. Anh Minh vẫn thường nhắc đến chị. Tôi có thấy trên cái tủ hồ sơ vẫn còn mấy chữ “Tủ nín thở” của chị viết. Chị viết chữ đẹp lắm. – Ông Loát nói.
– Anh Nguyễn Đức Minh phải không? Nhắc đến tôi làm gì? Tôi bây giờ đâu phải là đồng nghiệp của ổng nữa. Mỗi người có con đường riêng, là hai chiến tuyến khác nhau rồi. Mấy chữ “tủ nín thở” đó tôi viết từ hồi năm 1997 đến nay hơn chục năm rồi vẫn không ai bôi bỏ à? Thế anh không thắc mắc gì mấy chữ đó sao? – Tôi hỏi.
Tạ Phong Tần
(Còn tiếp)
Rất quý Chị !
ThíchThích
Tks U.
ThíchThích