Hai mươi năm dài, gần một phần tư của thế kỷ, hàng ngày đều đặn, anh lái chiếc xe cũ kỹ, vượt một trăm dặm đi, về, để đến cái Thủ Đô, mảnh đất cuối cùng, nơi cư ngụ cuối đời của những người Việt tỵ nạn, để cùng họ chống lũ giặc ác ôn Việt Cộng Hà Nội.
Lần đầu tôi gặp anh ở hai thập niên trước. Anh luôn đi đầu trong những cuộc xuống đường biểu tình chống Cộng. Ngày đó, tóc anh còn xanh, thân hình vạm vỡ, tiếng hét của anh vang dội cả một góc trời thành phố. Máu anh sôi sục, hòa nhập với những uất hận sôi sục của đồng hương anh.