Quý vị nào đã từng đọc Facebook của Tạ Phong Tần hẳn nhớ trước đây tôi đã từng kể chuyện “lừa dối quỷ dữ có tội hay không?”. Bỏ công tìm lại status đó mất thời gian hơn là viết lại, cho nên tốt nhất là viết lại, câu văn có khác nhưng nội dung không có gì thay đổi. Chuyện là như vầy:
Trước năm 1975, cha mẹ tôi vốn ăn uống sinh hoạt như phần lớn người Hoa Triều Châu ở Bạc Liêu, tức là ít khi động đến cá biển lắm. Nhưng sau năm 1975 thì người có tiền kiếm đủ mọi cách vượt biên để chạy trốn Cộng Sản, người không tiền đành ở lại cam chịu cuộc sống đói rách, thiếu thốn trăm bề. Thời đó dân chúng thường cải biên các khẩu hiệu viết trên tường nhà hợp tác xã: “Đả đảo Nguyễn Văn Thiệu muốn gì có nấy/ Hoan hô Hồ Chí Minh mua đinh phải xin giấy.” Con heo, con gà nuôi được phải bán giá rẻ mạt cho hợp tác xã, ai không bán mà tự ý làm thịt bán riêng thì kêu là bán đồ lậu, bị cảnh sát kinh tế “truy sát” rầm rầm. Tôi còn nhớ, cảnh sát kinh tế thời đó chỉ có rình mò bắt thịt heo lậu chở dưới sông, bắt đường lậu, xi măng lậu, gạo lậu…
Nếu như người miền Bắc gọi là bì đậu, người Sài Gòn gọi là đậu hũ, thì người Bạc Liêu kêu là tàu cua. Đậu nành xay vắt lấy nước cốt rồi nấu sôi lên sẽ là sữa đậu nành, nấu sôi nhiều hơn cho đóng màng trên mặt nồi rồi vớt màng lên phơi khô gọi là hồ ky. Cho thêm phụ gia là một chút thạch cao phi vô, nước đậu nành đặc lại như bột, lấy cái dá hớt từng lớp mỏng trên mặt cho vô chén ăn với nước đường thắng với gừng, cái này kêu là tàu hũ non. Tàu hũ non cho thạch cao phi vô hơi khá hơn một chút đổ vô khuôn có lót vải ép lại sẽ thành tàu cua trắng. Tàu cua trắng đem chiên dầu lại thì ra tàu cua chiên.
Ngộ độc thực phẩm ở VN ko còn là chuyện lạ mà là chuyện thường ngày. Nạn nhân của ngộ độc thực phẩm phần lớn là công nhân, học sinh, túm lại là tầng lớp người lao động nghèo và con em các gia đình nghèo. Chưa có nhà giàu nào, quan chức nào, học sinh trường quốc tế nào (học phí lên đến hơn nửa tỉ đồng/năm ở khu vực Hà Nội) bị ngộ độc thực phẩm.
“Chợ chiều thừa khế ế chanh/ Nhiều con gái đẹp nên anh phụ nàng.” Câu ca dao từ xưa cho thấy những món hàng đẹp, sang trọng, ngon lành khách hàng đã mua từ buổi chợ sáng hết rồi, còn lại hàng ế, hàng thừa không ai mua là chanh với khế, chứng tỏ chanh, khế không có giá trị gì trong mắt người dân Việt.
Nhớ “thời kỳ quá khổ” sau năm 1975 đói quá cái gì ăn cũng thấy ngon. Cả tháng một nhà có vài trăm gram thịt bầy nhầy bạc nhạc mua tem phiếu. Rau muống đem muối chua ăn cơm cũng thấy ngon, cọng sen non nham nhám muối chua ăn cơm cũng thấy ngon. Cọng bông súng đem muối chua mặn để ăn cơm cho đỡ hao cũng thấy ngon. Cải ngọt già khú cắt ra đem muối chua ăn cũng thấy ngon… Thậm chí lá mơ lông tím (loại ngoài Bắc dùng ăn thịt chó nướng) muối chua mặn ăn cơm cũng thấy ngon. Nói chung cái gì ăn vô không chết đều thấy ngon. Cả ngày phơi đầu trần dưới cái nắng nóng, đi mót từng cọng rau muống, rau diệu.
Thái Văn Đợi, đại tá- phó giám đốc côn an tỉnh Sóc Trăng
Thái Văn Đợi, đại tá- phó giám đốc côn an tỉnh Sóc Trăng đã bỏ tù oan sai 11 người dân tỉnh Sóc Trăng và nhiều điều tai tiếng khác, vừa bị kỷ luật đảng với hình thức “cảnh cáo”.
Tuổi Trẻ, tờ báo có lượng bạn đọc nhiều nhất VN, chỉ đăng bài viết rất sơ sài về vụ này trên số ra ngày 06/10/2017.
Bài trên báo Dân Trí (thuộc Bộ Giáo dục- Đào tạo) đăng chi tiết hơn, đã bị giật xuống, tuy nhiên, Tạ Phong Tần sẽ save lại file pdf từ bản lưu trong máy chủ Google. Nguyên văn bài báo trên Dân Trí như sau:
Lê Bá Khánh Trình (giữa) nhận giải thưởng IMO tại London năm 1979
Một ngày sau khi nhận giải Fieds (20/8/2010), trên blog Thích Học Toán của mình, Giáo sư Ngô Bảo Châu tâm sự: “Từ khi được thông báo về giải thưởng Fields, tức là cách đây vài tháng cho đến ngày hôm qua, là một khoảng thời gian đầy lo âu đối với tôi. Lo lắng lớn về cái trách nhiệm hiển nhiên của người nhận giải đối với đất nước. Lo lắng nhỏ về cái không gian riêng tư của mình sẽ bị người khác xâm phạm”.
Giữa: Nam Nguyễn (Giải nhất); Trái: Francis Beaulieu (giải nhì); Phải: Nathan Thomas (giải ba). (Hình: SkateCanada.com)
Trang thể thao báo Thanh Niên ngày 24 tháng 2, 2011 trương cái tít làm người đọc giật nảy cả mình: “Sẽ mời Nam Nguyễn thi đấu cho VN tại ÐH Châu Á Mùa đông 2017.” Phía dưới là dòng chữ in đậm nhấn mạnh: “Ủy Ban Olympic VN sẽ xúc tiến việc mời VÐV gốc Việt 12 tuổi Nam Nguyễn – người vừa đoạt ngôi vô địch trẻ Canada về trượt băng nghệ thuật, thi đấu cho tuyển VN.”
Cháo cá là cháo nấu bằng gạo tẻ và cá lóc. Hai thứ này cả nước ở đâu cũng có, không phải sơn hào hải vị quý hiếm gì, nhưng rau đắng đất thì phải miền Tây Nam Bộ mới có. Cháo nấu cá lóc, ngò hành đã ngon ngọt lắm rồi, thêm rau đắng đất vô nó trở thành một thứ món ăn đặc biệt hấp dẫn chỉ người sành ăn mới thưởng thức được cái vị đắng mà ngon kỳ lạ của rau đắng đất.