DẪU KHÔNG LÀ CHÚA…

(Bài viết này dành kính tặng Thầy Antôn Nguyễn văn Tặng)

Thầy Tặng (mặc áo dòng, thứ 3 tính từ trên xuống) trong phiên xử sơ thẩm giáo dân Thái Hà
Thầy Tặng (mặc áo dòng, thứ 3 tính từ trên xuống)
trong phiên xử sơ thẩm giáo dân Thái Hà

Thời gian gần đây, đọc tin tức về tình hình anh chị em ở Đồng Chiêm, là tín hữu Kitô giáo, ai cũng không khỏi đau lòng khi chứng kiến bạo lực, bất công lan tràn, Thánh giá- biểu tượng ơn cứu chuộc của Đức Giê-su bị xúc phạm. Tôi chưa kịp viết thư chia sẻ với anh JB Nguyễn Hữu Vinh thì lại được tin Thầy Antôn Nguyễn Văn Tặng bị “kẻ lạ” đánh đập đến bất tỉnh, máu me đầy thân thể, mặt mũi. Thật đau xót khôn cùng!

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 40

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 27/03/2016

Huy-AB22– Nhưng tôi cũng phải làm việc với chị, tôi không thể không làm. – Ông Cống nói.

Ông Cống bê một đống giấy A4 dày cỡ một tấc đã in sẵn ra, liếc qua tôi thấy đó là những bài viết của tôi đã đăng trên trang Sự Thật và Công Lý. Ông ta nói:

– Bây giờ chị ký xác nhận cho tôi vào những bài viết này là do chị viết.

Tiếp tục đọc

KHI NÀO TÂM HỒN TA THẬT SỰ BÌNH YÊN?

NiemTinJesuTrên mạng internet loan tải câu chuyện này:

“Một vị vua treo giải thưởng cho hoạ sĩ nào vẽ đuợc bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng ông chỉ thích có hai bức và phải chọn lấy một.

Trong hai bức tranh đó, một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ với những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng bồng bềnh, trôi hững hờ. Tất cả ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh thật hoàn hảo.

Tiếp tục đọc

THA THỨ KHÔNG PHẢI LÀ LOẠI BỎ NHU CẦU VỀ CÔNG LÝ

jesusTìm hiểu “Học Thuyết Xã Hội của Giáo Hội Công Giáo”

Chữ “tha” (蹉) nghĩa là sai lầm, “thứ” (恕) nghĩa là bỏ qua (thứ tội). Tha thứ có nghĩa là tha cho, không trách cứ, không trừng phạt kẻ đã trót gây ra sai lầm, tộ lỗi trong quá khứ, làm thiệt hại đến người khác. Thật không dễ dàng quên được, không dễ bỏ qua cho kẻ đã gây ra bao đau thương, tang tóc cho chính bản thân, gia đình, bạn bè hay đồng bào ruột thịt của mình. Vì vậy, không phải tự nhiên mà người xưa ký tự chữ “thứ” bằng chữ “như” (如) trên chữ “tâm” (心), đồng nghĩa với hành động “thứ” cũng bằng như đem cho cả trái tim (tình thương) cho kẻ tội lỗi, đau đớn nhưng không phải không làm được.

Tiếp tục đọc

VỤ KIỆN DA CAM: THIẾU CHỨNG CỨ KHOA HỌC THUYẾT PHỤC

Bài đã đăng Thời Báo (Canada)

Thùng đựng chất da cam
Thùng đựng chất da cam

Hôm nay (09/8/2011), toàn bộ báo đài “lề phải” đồng loạt đưa tin Hội nghị quốc tế nạn nhân chất độc da cam/dioxin lần thứ hai đã khai mạc tại Hà Nội vào sáng 8/8/2011, do Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin Việt Nam tổ chức “đúng dịp 50 năm (10.8.1961-10.8.2011) thảm họa da cam ở Việt Nam”. Báo, đài cũng cho hay phía Việt Nam sẽ tiếp tục đưa vụ kiện đến một Tòa án khác ở Mỹ.

Tiếp tục đọc

HIỆN TƯỢNG “TỨ CHỨNG NAN Y”: KHÔN HAY DẠI?

BoRuaNhững người trông thấy một việc đúng ra là phải làm theo tinh thần các cụ ngày xưa: “Kiến nghĩa bất vi vô dõng dã/ Lâm nguy bất cứu mạt anh hùng” (Thấy việc nghĩa không làm không phải là người dũng/ Thấy người khác bị nguy hiểm không cứu giúp không phải là anh hùng), nhưng họ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, không liên quan đến mình, mặc cho nạn nhân bị nguy hiểm đến tính mạng. Ở Việt Nam người ta hay dùng từ “vô cảm” để chỉ tình trạng này, dùng riết rồi quen, nhiều người không hiểu chính xác ý nghĩa của từ này nữa, chuyện gì cũng gắn cho hai chữ “vô cảm”.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 39

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/3/2016

2Thằng cán bộ trại quay sang nhìn Phạm Anh Tuấn, Trần Tiến Tùng có ý hỏi. Lão Phạm Anh Tuấn lên tiếng:

– Cháu dẫn chị ấy vào đi.

Trần Tiến Tùng lại nói:

– Chị đi trước đi.

Tôi không muốn thằng Tùng què nhìn thấy cảnh tôi đi vào phòng giam, nó thấy chắc là nó hí hửng lắm, nên tôi nói gằn chậm từng tiếng:

– Các người đi trước, không được đi sau lưng tôi. Tôi chỉ đi với cán bộ trại này thôi.

Tiếp tục đọc

RAU CÀNG CUA TUỔI THƠ

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/3/2016

rau_cang_cuaHồi tôi bảy tám tuổi, ngoài những giờ phải đi học ở trường thì tôi thường hay thơ thẩn một mình ở ngoài ruộng lúa, đình làng, đền thờ Đức Thánh Trần để “hái hoa bắt bướm.” Tôi thích đến những chỗ đó vì có nhiều cổ thụ mát mẻ, cây cỏ xanh mướt, đa dạng, tha hồ mà hái, mà bắt đủ thứ đem về chơi. Thích hơn nữa là dưới những khoảng đất rộng rãi, mát mẻ núp dưới bóng cây, trong các chậu kiểng to đùng có mọc lên một loại rau gọi là rau càng cua, ăn rất ngon và mát. Không những mọc trên đất, ở những chỗ mái ngói cũ rêu phong ẩm thấp, rau mọc trên mái ngói thành từng đám lớn xanh rờn. Tôi trèo lên nắm nguyên một dề rau lôi xuống, ông Từ thấy tôi trèo lên mái ngói không la rầy mà còn mừng nữa. Bởi lẽ ông đã già, đi đứng chậm chạp lấy gì leo trèo, ông nói để rau nó mọc trên lâu ngày trên đó nó làm ẩm ướt mục ngói hết trơn.

Tiếp tục đọc

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 38

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 20/3/2016

8Nãy giờ quát tháo, dằn co với thằng Trần Tiến Tùng, tôi mệt quá, mồ hôi vã ra. Tim đập thình thịch, cảm giác mặt nóng bừng lên, chắc là lại tăng huyết áp rồi. Lúc đó tôi không còn mấy sức lực, chiếc dép bay một vòng cung chậm chạm sượt qua mặt Trần Tiến Tùng rồi bay ra cửa phòng. Tôi không ngồi xuống mà đứng hẳn luôn, quát lớn:

– Mày làm gì tao! Định giết tao hả? Mày làm đi! Làm thử cho tao coi! Tao chấp mày đó!

Tiếp tục đọc