ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 64


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 15/6/2016

Dự lễ truy điệu chiến sĩ trận vong QL VNCH- 2016
Dự lễ truy điệu chiến sĩ trận vong QL VNCH- 2016

Công nhận chị Liên này không có “nghiệp vụ” mà tinh thiệt. Nghe chị Liên nói tôi mới nhớ ra là có lúc con Hà cũng có mua thiếu căn-tin nhưng không thiếu nhiều, khoảng vài chục ngàn, nó nói với tôi là chồng nó có gởi tiền thêm cho cán bộ trại ở ngoài.

Chị Liên còn kể tôi nghe đêm chị bị bắt vô đầu tiên, con Hà là người khám xét chị lúc nhập trại. Nó nói với chị là nó sắp được về rồi. Sau này nó đi ngang phòng giam của chị Liên chị nhìn ra nhận được mặt nó. Tôi tin lời chị Liên nói là đúng, bởi lẽ trùng khớp với những chuyện xảy ra ở phòng tôi. Có một hôm tôi ngủ thức dậy thì con Hà nói với tôi là nửa đêm nó bị ngất xỉu nên cán bộ mở cửa kêu nó ra ngoài cho uống thuốc. Chắc nó sợ tôi biết chuyện nó ra ngoài lúc nửa đêm nên nó nói rào trước, nhưng tôi ngủ say, thật sự nó ra lúc nào tôi không hay. Tôi kể lại cho chị Liên nghe, chị nói:

-Mày ngủ như chó con bú no đó mà biết cái gì.

Vậy là từ trước đến giờ, bất cứ thời gian nào, bọn công an khốn nạn nó cũng đặt đặc tình bên cạnh tôi. Con Hà biết trước nó sắp về hơn một tháng nhưng luôn giấu kín, không nói cho tôi và con Tang BeeLing biết. Nó biết tôi không có tiền dư, vậy mà vẫn than nghèo kể khổ để tôi mua cho nó và con BeeLing hai cái ca nhựa lớn đựng nước uống, mỗi cái hai chục ngàn đồng. Con này quá ác nhơn. Tôi cười thầm bọn công an chúng mày uổng công rồi, tôi không tin bất cứ đứa tù nào cho dù nó có đối xử với tôi rất tử tế đi nữa, vì đứng trước quyền lợi nó có được khi câu kết với công an thì tôi có tốt với nó đến mấy cũng không là cái đinh gì. Tôi vẫn luôn luôn giữ đúng nguyên tắc chỉ nói cái gì bọn công an đã biết rõ cho bọn bạn tù nghe, đôi khi tôi còn mượn miệng bọn tù hù dọa gián tiếp bọn công an nữa. Tôi biết thế nào mấy con tù cũng báo với công an lập công. Cái bà Liên này biết đâu bả kể những chuyện này ra để lấy lòng tin của tôi, chớ bả cũng y chang như bọn con Lan, con Hà thôi. Nghĩ vậy nhưng tôi không nói ra, vẫn đối xử bình thường với chị Liên.

Thời gian tôi ở chung với con Lan, bọn cán bộ Viện Kiểm Sát thành phố Hồ Chí Minh có đến tống đạt cho tôi cái cáo trạng số 100/CT-P2 ngày 29 tháng 2, 2012. Tôi coi sơ qua, thấy chỉ khác phần đầu và đuôi bản kết luận điều tra là thay đổi tên cơ quan và người ký thôi, phần nội dung y chang nhau không sai một dấu phẩy, bọn này làm việc như cục cứt, copy rồi đổi cái tựa bài, làm như tụi bây tao một tay bụm một tay làm còn nhiều gấp mười lần tụi bây. Tôi cũng ký vô biên bản tống đạt, không quên ghi thêm câu phản đối giống như khi nhận kết luận điều tra. Xong rồi, tôi nói với ông Nguyễn Văn Kiếp xin tờ giấy, mượn cây viết ngồi tại đó trong vòng mười lăm phút viết luôn cái đơn khiếu nại nội dung cáo trạng đưa cho ông Nguyễn Văn Kiếp. Tôi còn lấy viết ghi luôn lên bản cáo trạng câu “Gởi đơn khiếu nại cáo trạng cho cán bộ Nguyễn Văn Kiếp ngày 3 tháng 2, 2012.”

Khi tôi ở chung phòng với con Hà thì tụi Viện Kiểm Sát qua gặp tôi để tống đạt cáo trạng mới số 299/CT-P2 ngày 19 tháng 7, 2012. Tôi đọc qua thấy tất cả nội dung đều giống y nhau, cái cáo trạng mới này chỉ khác cái cũ một điểm duy nhất là chúng nó bỏ cái câu buộc tội tôi và ông Nguyễn Văn Hải, thằng Ba Sài Gòn đi biểu tình chống Trung Quốc chiếm Hoàng Sa, Trường Sa năm 2007 là phạm tội. Tôi mắc cười quá, thấy thằng cán bộ Viện Kiểm Sát này không phải là thằng lần trước, nó không đòi cái cáo trạng cũ số 100/CT-P2 ngày 29 tháng 2, 2012 thì tôi cũng vờ như quên, im luôn không đá động gì tới nữa. Coi như chính chúng mày cung cấp thêm bằng chứng cho tao rằng chúng mày đã thừa nhận làm tay sai cho Trung Quốc, nay bên ngoài tình hình có nhiều biến động, thay đổi nên chúng nó phải rút bớt những lời buộc tội ngu xuẩn đó lại. Đúng ra khi nó đưa cái mới cho tôi, nó phải lập biên bản lấy lại cái cũ. Tôi báo luôn với cán bộ trại giam là ngày mai tôi ra ngoài xin giấy viết để tôi tự viết bài bào chữa cho tôi.

Mấy hôm sau, tôi ra ngoài gặp thằng cán bộ trẻ tên Lê Văn Quân, nó hỏi tôi có cần giấy không và đưa cho tôi một xấp giấy trắng kẻ ngang là loại giấy đôi khổ rộng. Tôi nói tôi có giấy rồi, chỉ mượn cây viết thôi. Thật sự tôi không có giấy nào hết mà tôi đã có sự suy tính từ trước. Tôi biết là cả bộ sậu công an, kiểm sát và thằng Lê Hoàng Hà rất muốn biết tôi sẽ bào chữa như thế nào nên nếu tôi viết bằng giấy của chúng đưa thì chúng sẽ có cớ giữ lại không cho tôi đem vô phòng giam, vậy thì viết cũng như không. Khi đi ra tôi đã đem theo một xấp giấy các loại quyết định khởi tố, tạm giam đối với tôi. Giấy này còn một mặt trắng phía sau nên tôi lật mặt sau viết bài bào chữa lên đó.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

 

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.