Bài đã đăng báo Người Việt ngày 22/5/2016
– Sao tay anh có vết sẹo thế? Bị thương hồi nào vậy?
– Tôi bị tai nạn giao thông lâu rồi. – Ông Loát nói.
Vậy là đúng rồi, tôi nghĩ, ngoài cái vết sẹo đó ra thì cùi chỏ cả hai tay và những chỗ da khác tôi có thể nhìn thấy đều trơn láng. Trong các loại thương tích do tai nạn giao thông, nếu bị trầy sướt thì cùi chỏ, đầu gối, mặt là những chỗ bị trầy sướt nặng nhất, đằng này lại không có dấu vết gì. Chứng tỏ ông ta đang nói dối để giấu diếm, mà cũng phải, ai lại đi thừa nhận mình cũng một thời “lừng lẫy giang hồ” chứ.
Nói chuyện bâng quơ một lúc, tôi nói rằng tôi mệt nên vào nghỉ.
Ông Loát đứng dậy tiễn tôi đến tận phòng trực của cán bộ trại. Tôi vừa đi vừa nghĩ rằng chắc là bọn an ninh hay là thằng Lê Hoàng Hà muốn nhờ Đặng Văn Loát thăm dò thái độ của tôi như thế nào. Nếu sếp không ai ký lệnh trích xuất thì làm sao thằng trại giam dám cho tù nhân ra gặp. Có điều Đặng Văn Loát không dám mở miệng ra ho he nói cái gì về chính trị, sợ Tết nhất đến nơi, tự dưng mang đầu vô trại giam bị tù chửi thì xui xẻo cả năm.
Những ngày cận Tết Nguyên Đán, bên ngoài gió lạnh hù hù, tôi thấy buổi sáng thằng cán bộ trẻ tên Lê Văn Thuận mặc áo khoác vải dù, mà trong phòng giam lại nóng hừng hực, đủ biết chúng nó thiết kế kiểu phòng giam này nhằm mục đích dùng hơi nóng tra tấn tù nhân. Bây giờ ở ngoài lạnh mà trong phòng còn nóng như vậy, đến mùa Hè thì chắc là giống như trên chảo rang, phòng lại không hề có quạt máy.
Ở hai đầu phòng giam đều có lắp camera, lúc nào cũng thấy đèn sáng màu đỏ. Tôi cố tình đến đứng quay mặt vô camera hả họng, nhăn răng, trợn mắt, giơ nắm đấm… cho camera nó thu, để bọn công an xem nó tức chơi.
Cho đến ngày 30 Tết ta luôn, lúc nào cũng nghe tiếng rột rẹt, sột soạt của túi ni-lông đựng đồ thăm nuôi các phòng giam gần đó là biết người ta có người nhà đến gặp, gởi quà, riêng người nhà mình thì không thấy ai.
Ngày 28 Tết, con Lan nói với con Nga rằng cán bộ điều tra thông báo cho hay ngày 29 ra làm việc. Nó chuẩn bị sẵn quần áo mới. Sáng sớm hôm sau tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một cái quần Jean màu đen bó sát, một cái áo thun trắng ngắn tay cũng bó sát, độn cái ngực nhô cao lên gần “đụng nóc” rồi ngồi vắt chéo chân chờ bên ngoài vô gọi. Trong khi chờ, nó nói với con Nga rằng lúc nó ở Chí Hòa có bà kia ra tòa không có quần mặc, muốn mượn cái quần này của nó mặc ra tòa mà nó hổng cho, nói cho mượn mặc đi xử rồi chuyển trại đi luôn mất quần rồi làm sao, biết đâu mà đòi. Con Nga ngồi hóng mặt há hốc miệng nghe cứ nức nở khen con Lan rằng “Chị quá khôn,” chớ con Nga không biết con Lan đang nói xạo. Ra tòa xử xong thì xe tù nó chở về trại chớ đi đâu, có đi thì cũng phải sau khi bản án có hiệu lực pháp luật là mười lăm ngày sau, căn cứ bản án mới ra quyết định thi hành án thì trại giam nó mới làm thủ tục chuyển trại, cho tù thu dọn đồ đạc cá nhân rồi mới đi, chớ có phải tuyên đọc bản án xong là lôi đi liền đâu. Chắc là con Lan nó sợ con Nga mượn quần của nó nên nói chặn họng cho con Nga hết đường hỏi mượn.
Đúng tám giờ sáng, cán bộ trại giam vô mở cửa, chưa kịp kêu tên thì con Lan đã phóng vọt ra, không cần mặc quần áo tù như ngày thường. Đến khoảng tám, chín giờ tối nó mới trở về phòng giam. Con Lan xách vô theo nào là nước đá cục, giò chả hai cây thiệt bự mỗi cây khoảng một ký lô, nem chua một chùm lớn khoảng hai chục cái, trái cây, bánh ngọt mỗi thứ một bọc ni-lông bự khoảng hai ký, ống lô cuốn tóc một bọc mười cái, kẹp tóc, áo ngực còn nguyên cái gọng thép, quần lót, quần soóc kaki trắng, áo thun ngắn tay, quần thun bó màu đen… Nói chung toàn là những thứ mua chợ, không phải là đồ nhà nó thăm nuôi thường gởi vô. Thường thì trong áo ngực nữ có cái gọng thép công dụng nâng ngực, cái gọng này nếu rút ra mài làm dao rất bén do nó nhiều thép. Vì vậy, bọn trại giam phải cắt một cái lỗ nhỏ rút lấy cọng thép ra khỏi cái áo ngực rồi mới cho tù nhân nhận đem vô phòng giam.
Con Lan nói với con Nga rằng xe chở nó qua Chí Hòa gặp điều tra viên làm việc. Điều tra viên này đã cho gia đình nó biết từ trước nên em gái nó chờ sẵn bên Chí Hòa, vô phòng làm việc gặp nó đưa quà. Con Nga nghe nói cứ há hốc mõm nghe như nuốt từng câu của con Lan, thỉnh thoảng cứ đệm vô “Vậy hả?”, “Trời ơi, chị sướng ghê.” Con Lan thì cứ nói oang oang ý nó muốn cho tôi nghe để khoe, vì tôi không có người thăm nuôi dịp Tết.
Tôi nghe nó “nổ” mà mắc cười quá. Mẹ mày con tay sai công an này, mày được nó cho ra ăn Tết, thưởng quà cho mày suất đó cộng lại các thứ chắc là năm trăm ngàn đồng, đồ mua ngoài chợ Bà Chiểu chớ đâu. Chẳng có điều tra viên nào ngày 29 Tết còn đi làm việc với bị can từ sáng sớm đến tối mịt, điều tra viên cũng phải về nhà lo cái Tết ở nhà.
Tạ Phong Tần
(Còn tiếp)
Tôi đọc trang của chị trước khi chị vào nhà tù nhỏ . Tôi thấy toàn chuyện thực và chị viết rất hay ! Tôi đọc phần pháp luật của chị thấy kiến thức pháp luật của mình nâng lên rất nhiều . Cám ơn và chúc chị sức khoẻ !
ThíchThích