ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 55


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 18/5/2016

Tan9Tôi nghe con Nga kể chuyện biết con nhỏ này không bị oan chút nào như miệng nó kêu ông ổng. Đây là “con người mới xã hội chủ nghĩa,” thế hệ mới dưới chế độ “ưu việt gấp ngàn lần bọn tư bổn giãy chết,” không thích và không biết làm việc, chỉ thích hưởng thụ sung sướng nên dấn vô con đường bán thân (không phải nuôi miệng) để thỏa mãn thói đua đòi, se sua là quy luật tất yếu. Ham ăn ham chơi như con Nga tôi biết ngay là con Lan sẽ dễ dàng lôi kéo nó về phe con Lan.

Mới vô tù không có gì ăn, không có cái gì xài hằng ngày, là vì người nhà đâu có biết mua cái gì gởi vô được, cái gì không, con Lan chỉ cần thí cho một ít thức ăn ngon (cái này nó không thiếu như tôi), thí cho một ít đồ xí muội ve chai lông vịt là sai khiến con Nga một cách dễ dàng. Con Nga ở nhà được anh chị lo cho đầy đủ không thiếu thứ gì, vậy mà nó chỉ vì vài ly rượu ngoại không cần quan tâm đến việc giữ gìn giá trị bản thân, đi ngủ vạ vật với Tây đen thì bây giờ vô tù thiếu thốn, ai xúi biểu gì mà nó không làm miễn sao cho nó ăn ngon.

Con Nga hỏi tôi ăn cơm với cái gì? Tôi nói có tép rang muối, nó muốn ăn thì tôi cho, tôi chỉ có tép rang muối thôi. Và tôi chỉ cho nó thấy cái hũ tép rang của tôi. Con Nga lắc đầu chê, không ăn. Kệ nó, đỡ tốn.

Muỗi nhiều quá, vừa lấy khăn ướt lau dọn, sắp xếp xong tạm ổn chỗ nằm, ăn cơm xong là tôi giăng mùng lên liền, ngồi ở ngoài muỗi cắn chịu không nổi.

Tôi nghĩ đúng y chang. Con Lan bắt đầu đem đồ ăn ngon ra nhiệt tình mời con Nga ăn, đưa bịch sữa nước cho uống. Con Lan làm vậy vì nó nghe con Nga khoe giàu, khoe của, có nhà cửa tại quận 5, vài hôm nữa nhà con Nga thăm nuôi thì nó ăn lại, chớ mất đi đâu. Đêm hôm đó hai đứa kéo chiếu nằm sát vào nhau, con Lan làm cái gì con Nga bắt chước làm y theo cái nấy. Từ cách trải chiếu, giăng mùng cho tới kiểu nằm.

Sáng hôm sau con Nga làm mặt lạnh với tôi, tôi cũng kệ nó, không bắt chuyện với nó nữa. Loại đầu óc như con Nga có nói nhiều với nó cũng như nói với đầu gối mà thôi, ai cho nó ăn là nó theo, con này chỉ cần có đồ ăn ngon đưa ra là sai nó làm cái gì cũng được. Từ sáng đến tối, ngoài giờ ăn và những lúc con Nga nó bị gọi ra lấy cung thì nó với con Lan châu đầu với nhau xì xà xì xầm suốt. Hai đứa nó vừa to nhỏ thỉnh thoảng lại liếc qua nhìn tôi, tôi nhìn lại nó thì nó quay đi. Chắc hai đứa này không biết tôi đã từng ở trong nhà một mình suốt sáu tháng trời, cái kiểu phe cánh như tụi mày có tác dụng với ai chớ không có tác dụng với tao.

Sau khi tống đạt bản kết luận điều tra cho tôi được hai ngày thì cán bộ trại tạm giam vô đưa cho tôi một cái lệnh tạm giam thời hạn một tháng của Viện Kiểm Sát thành phố Hồ Chí Minh. Rồi cứ đều đặn một tháng lại vô đưa một cái gia hạn mới cho đến khi không còn thời gian gia hạn nữa.

Một buổi chiều, tôi nghe trên đài phát thanh tiếng nói Việt Nam rằng Việt Nam phản đối Hạ Viên Mỹ đưa ra dự luật gì đó đại khái là bảo vệ quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí và quyền tự do phát biểu chính kiến. Tôi biết mình không cô đơn ở trong tù, bên ngoài có rất nhiều người đồng bào ủng hộ tôi, ủng hộ những điều tôi đã làm, tôi cảm thấy vui và thêm vững vàng khi quyết tâm bảo vệ quan điểm của tôi.

Trước ngày Tết Nguyên Đán mấy ngày, ông Đặng Văn Loát vào trại giam gặp tôi. Chỉ có ông ta và tôi ngồi ngoài phòng làm việc. Ông ta đem cho tôi một ít kẹo bánh cũng thuộc loại ngon và nói:

-Cái này là bánh kẹo của đơn vị chuẩn bị cho anh em ăn tết, tôi lấy một ít đem vào đây cho chị. Không nhiều nhưng chị cứ nhận coi như tấm lòng của tôi. Lúc nào buồn buồn ngậm một viên kẹo cho vui.

Tôi lấy mấy viên kẹo bỏ túi và nói:

-Cám ơn anh, tôi không thích ăn bánh ngọt. Kẹo này tôi xin vài viên để thỉnh thoảng ngậm chơi. Tôi nể mặt anh tôi mới nhận chớ bọn an ninh mời tôi cái gì tôi cũng lấy quăng vô mặt chúng nó, chửi thêm một đống câu nữa.

Ông Loát cười, nói:

-Tôi có nghe kể, sao mà chị dữ quá vậy?.

-Vì chúng nó chỉ xứng đáng được tôi đối xử như thế, không đối xử tốt hơn được. – Tôi nói.

Ông ta và tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới biển linh tinh lang tang, tuyệt nhiên ông ta không dám mở miệng nói gì đến vụ án của tôi hết. Ông ta đang mặc áo ngắn tay. Tôi nhìn thấy trên cẳng tay trái (mặt ngoài) của ông ta có vết sẹo to dài mà tôi nghi ngờ là dấu sẹo xóa hình xăm. Tay này trước khi vào ngành công an chắc cũng là dân giang hồ, ăn chơi thứ dữ đây, công an nó không tuyển những người có dấu xăm trên người nên bắt buộc phải xóa.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.