Bài đã đăng báo Người Việt ngày 10/8/2016
Cái lỗ thông hơi này đứng lên cao ngang ngực tôi, nếu muốn nói chuyện qua lỗ thông hơi này thì phải khom người xuống. Tường dày bốn mươi phân, phía ngoài lỗ thông hơi phẳng, phía trong nó làm vách tường vát ra kiểu như cái loa sắt xách tay, miệng loa hướng vào trong phòng giam. Ðối diện với lỗ này là bức tường cao chạy dài theo dãy phòng giam, dãy bên này nhìn qua lỗ thông hơi không thể nhìn thấy dãy bên kia, tôi đoán phía sau bức tường này có dãy phòng giam khác thiết kế y chang kiểu dãy bên này theo chiều ngược lại. Từ lỗ vuông này nhìn vào phòng giam thông thống không sót chỗ nào nhờ bức tường ổ lỗ vuông được làm vát vào bên trong không che chắn mắt nhìn, và cái lỗ này nó cũng đối diện với bệ cầu tiêu, nên ngồi đi vệ sinh bên trong ở ngoài nhìn vô thấy không sót chỗ nào.









Trong khi tôi gặp luật sư, lúc nào cũng có mặt ông Trần Văn Cống và ba, bốn cán bộ trại tạm giam ngồi xung quanh, có một cán bộ ôm quyển sổ to lù lù ngồi chi chép, nói câu gì thằng cán bộ nó ghi vô câu đó, cho nên ngu sao nói nhiều cho bọn công an chúng nó biết “âm mưu” của mình. Tôi cũng không nói cho Đạt biết là tôi đã chuẩn bị xong bài bào chữa rồi.