CHA MATTHEW VŨ KHỞI PHỤNG: NGƯỜI THẮP LÊN NIỀM TIN VÀ SỨC MẠNH

Cha Matthew Vũ Khởi Phụng
Cha Matthew Vũ Khởi Phụng

Những ngày Giáo xứ Thái Hà xảy ra chuyện mà cha Matthew Vũ Khởi Phụng gọi là “kiếp nạn”, khi đêm đêm những tiếng gào man rợ “giết Phụng”, “giết Kiệt” lại rền rĩ vang lên giữa xứ sở “thiên đàng”, thì tôi được hân hạn biết Cha. Cha chính là linh hồn của hàng trăm, hàng ngàn giáo dân khắp nơi đổ về cầu nguyện hàng năm trời trên mảnh đất của Chúa bị nhà cầm quyền chiếm đoạt bất hợp pháp. Đó là điều làm cho người chưa hiểu gì về Chúa như tôi bắt buộc phải suy nghĩ: Không phải tất cả những người bỏ thời gian, sức khỏe, công ăn việc làm hàng ngày… để theo đuổi việc cầu nguyện vì họ dốt nát, họ thất học, họ mê muội… như lời báo chí “lề phải” tuyên truyền. Họ có đủ thành phần, đủ tầng lớp, trí thức lẫn buôn gánh bán bưng. Vậy thì vì sao?

Tiếp tục đọc

XUÂN THA HƯƠNG, XUÂN LẠI THA HƯƠNG

Bài đã đăng Báo Xuân Người Việt 2016

XuanThaHuongTha hương trên chính quê hương mình

Tôi đã trải qua 5 lần đón Xuân một mình ở Sài Gòn. Khi mà tất cả mọi người đang sum họp cùng gia đình, bạn bè nao nức đón Xuân sang, thì người khách trọ đơn độc là tôi vẫn ngồi lì bên chiếc computer, cắm mặt vào màn hình và bàn phím. Phong tục tập quán xứ mình, “mùng 1 tết cha, mùng 2 tết mẹ, mùng 3 tết thầy”, có ai rảnh rỗi đâu mà chơi với mình. Còn mình thì cũng không dám đến nhà ai, lỡ có chuyện gì người ta lại đổ thừa tại mình xông đất làm xui xẻo cả năm. Bản thân tôi không nói làm gì, nhưng mấy “cái đuôi” theo sau tôi gây cảm giác khó chịu, bức xúc, thúi hẻo cho gia chủ. Từ ngày bước chân lên Sài Gòn, chọn cho mình con đường làm báo tự do, đồng nghĩa với việc chấp nhận cuộc sống thoát ly. Không phải ly hương mà là thoát ly hẳn, ly hương thì còn quay về, còn thoát ly đi không biết đến bao giờ mới có ngày về. Trong một cái xã hội mà sự lừa bịp, dối trá, khủng bố đã được nâng lên thành “nghệ thuật” và “chuyên nghiệp”, thì thoát ly là cách duy nhất mà tôi có thể làm.

Tiếp tục đọc

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ

NguyVanThaTôi tình cờ quen biết chị khi nhận hồ sơ khởi kiện của một người bạn chị. Lâu dần, chị tin tưởng kể cho tôi nghe cuộc đời chị, cũng giống như bao người trí thức miền Nam thời ấy, bị lợi dụng máu xương và tiền bạc.

Cả hai chị em gia đình khá giả, nếu không muốn nói là “danh gia vọng tộc”, được đi học trường Tây, nói tiếng Anh như gió. Nghe theo “tiếng gọi non sông” do các “chiến sĩ cách mạng” rỉ tai, hai chị em cũng đi biểu tình, đi rải truyền đơn. Rồi cả hai cùng bị bắt vào tù, chị là tù nhân nữ trẻ nhất trong trại giam lúc đó.

Tiếp tục đọc

TRẦU ƠI

Bài đã đăng Báo Xuân 2016 Tuần báo Trẻ

TrauOiLúc bảy tám tuổi tôi ở chung với bà ngoại. Ngoại tôi miệng lúc nào cũng bỏm bẻm nhai trầu. Buổi trưa ngủ dậy, cũng thấy bà ngoại ngồi trên bộ ván ngựa nhai trầu. Thỉnh thoảng, ngoại kêu tôi lấy một lá trầu, một miếng cau bỏ vô cối quết sẳn cho ngoại, ngoại đang mắc nấu cơm canh, không rảnh tay ăn. Nói là quết chớ có phải quết gì đâu. Lấy lá trầu cuốn với miếng cau nhét vô cái cối nhỏ bằng đồng, lấy cái cây nhỏ hơn chiếc đũa, dài khoảng một tấc,  một đầu dẹp dẹp bằng đồng mà dầm dầm vô miếng trầu cho đến khi cau trầu cùng nát bét ra mới thôi.

Tiếp tục đọc

CHUYỆN CÁI WC CỦA DU LỊCH VIỆT NAM

WCTrangTienTôi đã từng làm một chuyến du lịch bằng xe đò từ Sài Gòn ra đến cửa khẩu Tân Thanh – Lạng Sơn, vừa đi vừa về mất nửa tháng.

Sau chuyến đi, tôi rút ra kinh nghiệm rằng bất kể tôi là một người Việt Nam chính hiệu hay người nước ngoài cũng đều không nên du lịch ở Việt Nam, cho dù danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử ở Việt Nam có đẹp đến bằng trời, nếu không muốn rước lấy sự phiền hà cho mình, vừa mất tiền vừa mang thêm nỗi ấm ức trong lòng làm cho con người mình nó già đi, mặt mũi hằn thêm vài nếp nhăn, hết cả đẹp.

Tiếp tục đọc

NOEL VÀ HỘI NHẬP VĂN HÓA Ở VIỆT NAM

Bài đã đăng Tuần báo Trẻ ngày 25/12/2015

MeLaVangVào thế kỷ 17, lần đầu tiên Tin Mừng được các linh mục thừa sai Tây Ban Nha đem đến rao giảng ở Việt Nam. Từ đó, người Việt ngoài Phật giáo là tôn giáo đã có trước từ lâu, nay có thêm Ki-tô giáo.

Câu chuyện Chúa Jesus được mẹ Maria sinh ra trong hang đá Bê-lem lạnh lẽo, nghèo khó đến mức chỉ có một mảnh vải quấn quanh người, và hài nhi được mẹ đặt nằm trong máng cỏ. Hài nhi được các nhà chiêm tinh đến bái lạy, dâng tiến lễ vật. Các thiên thần, mục đồng vây quanh hát mừng.

Tiếp tục đọc

XIN ĐỪNG QUÊN MẸ

XinDungQuenMeKhi còn ở Sài Gòn, tôi và dân oan – tù nhân lương tâm Lê Thị Kim Thu đã giúp việc thầy Thích Không Tánh (Trụ trì chùa Liên Trì Thủ Thiêm) tổ chức phát quà cho thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa vào các ngày lễ Vu Lan, Tết Nguyên Đán hàng năm. Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã cho đủ loại binh chủng của mình từ “nổi” đến “chìm” phối hợp “giáp công bốn mặt” để cướp quà, cướp tài sản, bắt người trái pháp luật… Nói chung là không từ bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu, đê tiện nào để ngăn cản nhà chùa làm việc thiện, khi mà đối tượng được nhận quà bị coi là “kẻ thù” của chế độ cộng sản cách đây hơn 40 năm về trước, và các “tên” ấy nay chỉ còn là cái xác rách như xơ mướp thì cái “nhà nước của dân, do dân và vì dân” cũng nhất định không tha.

Tiếp tục đọc

TRỢ LÝ NGOẠI TRƯỞNG MỸ TOM MALINOWSKI: “NẾU CHÍNH PHỦ VN ĐUỔI NGƯỜI VN ĐI, THÌ BẤT CỨ AI CŨNG CÓ THỂ ĐẾN GẶP TỔNG THỐNG MỸ”

Nhà báo tự do Tạ Phong Tần tường thuật từ Washington DC

Ông Tom Malinowski - Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ đặc trách Dân chủ Nhân quyền và Lao động (đứng hàng đầu bên trái)
Ông Tom Malinowski – Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ đặc trách Dân chủ Nhân quyền và Lao động (đứng hàng đầu bên trái)

Trưa ngày 22/10/2015, tôi và ông Nguyễn Văn Hải (CLB NBTD) được diện kiến ông Tom Malinowski – Trợ lý Ngoại Trưởng Hoa Kỳ đặc trách Dân chủ Nhân quyền và Lao động và một số viên chức Bộ Ngoại Giao Hoa kỳ tại trụ sở Bộ Ngoại giao Washington DC.

Các nhân viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ rất nhiệt tình, thân thiện. Họ chỉ cho tôi xem bức ảnh Tổng thống Barak Obama đứng trước trụ sở Liên Hiệp Quốc nhìn tấm áp phích to choán cả bức tường đòi trả tự do cho 20 phụ nữ là tù nhân chính trị đang bị giam cầm khắp thế giới, họ chỉ vào ảnh tôi trong hình rồi chỉ vào tôi cười vui vẻ.

Ông Tom Malinowski nói: “Chúng tôi rất vui mừng khi gặp chị ở đây. Chúng tôi biết rằng trong cùng một vụ án mà một người được ra ngoài, người còn lại vẫn ở trong tù là rất không công bằng. Chúng tôi đã gặp rất nhiều khó khăn trong khi đàm phán với phía Việt Nam về trường hợp của chị, Việt Nam nói rằng chị là một người rất nguy hiểm đối với chế độ”. Nghe đến đây, tôi mở to mắt, cười và giơ hai bàn tay ra, nói: “Tôi không có vũ khí, mà lại là rất nguy hiểm”. Mọi người có mặt trong phòng họp cùng cười.

Tiếp tục đọc