
Những ngày Giáo xứ Thái Hà xảy ra chuyện mà cha Matthew Vũ Khởi Phụng gọi là “kiếp nạn”, khi đêm đêm những tiếng gào man rợ “giết Phụng”, “giết Kiệt” lại rền rĩ vang lên giữa xứ sở “thiên đàng”, thì tôi được hân hạn biết Cha. Cha chính là linh hồn của hàng trăm, hàng ngàn giáo dân khắp nơi đổ về cầu nguyện hàng năm trời trên mảnh đất của Chúa bị nhà cầm quyền chiếm đoạt bất hợp pháp. Đó là điều làm cho người chưa hiểu gì về Chúa như tôi bắt buộc phải suy nghĩ: Không phải tất cả những người bỏ thời gian, sức khỏe, công ăn việc làm hàng ngày… để theo đuổi việc cầu nguyện vì họ dốt nát, họ thất học, họ mê muội… như lời báo chí “lề phải” tuyên truyền. Họ có đủ thành phần, đủ tầng lớp, trí thức lẫn buôn gánh bán bưng. Vậy thì vì sao?



Lúc bảy tám tuổi tôi ở chung với bà ngoại. Ngoại tôi miệng lúc nào cũng bỏm bẻm nhai trầu. Buổi trưa ngủ dậy, cũng thấy bà ngoại ngồi trên bộ ván ngựa nhai trầu. Thỉnh thoảng, ngoại kêu tôi lấy một lá trầu, một miếng cau bỏ vô cối quết sẳn cho ngoại, ngoại đang mắc nấu cơm canh, không rảnh tay ăn. Nói là quết chớ có phải quết gì đâu. Lấy lá trầu cuốn với miếng cau nhét vô cái cối nhỏ bằng đồng, lấy cái cây nhỏ hơn chiếc đũa, dài khoảng một tấc, một đầu dẹp dẹp bằng đồng mà dầm dầm vô miếng trầu cho đến khi cau trầu cùng nát bét ra mới thôi.


