Đấu tranh là trước hết cho quyền con người của chính tôi, còn đấu tranh mà tự dưng mất quyền con người, phải quỳ luỵ trước những kẻ tư cách không ra gì, im lặng cho một đám vô liêm sĩ chà đạp, sỉ nhục thì đấu tranh để làm gì? Tôi cứ im lặng như tất cả những người đấu tranh khác đã xuất ngoại rồi im lặng thì đứa nào làm gì được tôi? Hoặc là cứ ở trong nước nịnh bợ cs, “ai sao tui vậy, ai làm bậy tui làm theo”, người ta chưa chết mắc mớ gì mình sợ chết, cứ vậy mà sống chẳng đơn giản hơn à?
Không ai có quyền đòi hỏi tôi phải thế này phải thế kia, trong khi bản thân chúng “ngồi mát ăn bát vàng”, ở nơi an toàn, no cơm ấm cật, thì chúng không có tư cách gì để lên mặt trịch thượng với tôi.