1- ĐC comment với BTMH thì nói về cái phòng số 8, Nguyễn Thái Học, Quận 1; nhưng khi Tạ Phong Tần lên tiếng căn phòng đó chủ sở hữu là Công ty Công trình Công Cộng quận 1 thì ĐC lái qua nhà số 84D Nguyễn Thái Học; rồi la lên rằng ĐC mua với giá hơn 200 cây vàng, thật là mồm mép lẽo lự.
2- Nhà số 84D Trần Quốc Toản, Quận 3 bỏ trống không có người ở, lão Ngạn (Tổ trưởng dân phố) cho đục tường, xả nước bẩn vô giữa nhà, nhà cạnh bên xây dựng làm nứt tường chị Tân khiếu nại ko thằng nào giải quyết. Chị Dương Thị Tân gọi tôi về ở giữ nhà giúp, không lấy tiền thuê. Tôi bỏ tiền ra mướn người làm vệ sinh, sữa chữa, gọi thợ làm khung sắt hàn cửa ở tầng trên lại chắc chắn vì chúng nó trèo từ sân thượng vào nhà như chổ không người. Tôi chửi lộn ầm ĩ, sẳn sàng đánh nhau với với con gái lão Ngạn và bịt lỗ tường bị đục lại thì chúng mới thôi không dám xả nước qua nhà nữa. Việc này tôi có viết bài đăng trên internet, chị Lê Thị Kim Thu (dân oan) có đến nhà thăm nên chứng kiến rõ ràng. Không có tôi ngày đêm bảo vệ căn nhà ấy thì đã bị tay chân cộng sản phá tanh banh hết rồi.
3- Lúc đó chị Tân ko biết sử dụng computer, ko có smartphone, chị muốn kêu gào cho ĐC ko ai giúp, người bình thường, hàng xóm, bạn bè, họ hàng… ai cũng xa lánh chị Tân vì sợ vạ lây. Cộng sản gặp tất cả mọi người cảnh cáo người nào đến gần chị cũng là “phản động”, ngay cả cháu Luận (là cháu Điếu Cày) cũng không dám đến nhà chị Tân, chị muốn tôi sống gần gũi với chị để chị em bảo vệ cho nhau. Chị Tân muốn làm hết cách để bảo vệ, kêu cứu cho ông. Tôi là người tư vấn pháp luật cho chị Dương Thị Tân mỗi lần chị Tân vô trại giam thăm nuôi Điếu Cày, tôi thảo đơn khiếu nại giúp chị, tôi viết những bài kêu gào cho Điếu Cày (tổng số 23 bài trong Chuyên mục Vụ án Điếu Cày, hiện giờ vẫn còn trên trang http://www.taphongtan.wordpress.com). Nếu Điếu Cày bị bắt, tôi chịu im miệng như những người khác thì tôi đâu bị cộng sản khó dễ, áp lực.
4- Chị Dương Thị Tân ko phải người có đạo, tôi là người dẫn dắt, giới thiệu cho chị Tân gặp quý cha DCCT để xin lễ cầu nguyện cho Điếu Cày. Đem tiếng kêu cứu cho Điếu Cày đi xa hơn, vang rộng hơn, đánh động dư luận nhiều hơn. Tôi đang thất nghiệp nhưng vẫn bỏ ra 1 một triệu đồng mua nến trắng phát cho các giáo dân tham gia lễ cầu nguyện thắp cầu nguyện cho ĐC. Tôi biết Điếu Cày giàu có, một triệu với ông chẳng là cái gì nhưng với một người đang bị cộng sản bao vây cấm vận kinh tế, bị thất nghiệp như tôi lúc đó, thì một triệu nó lớn. Trước khi tôi bị thất nghiệp, lương của tôi (Trợ lý Trưởng Văn phòng Luật sư) chỉ có 2 triệu đồng/tháng.
5- Khi Điếu Cày bị thi hành án ra quyết dịnh buộc nộp khoảng một tỷ đồng (tôi nhớ không chính xác) vì “trốn thuế”, chị Tân đã muốn buông xuôi vì chị không có tiền, vì chị cũng rất uất ức. Chị Tân hỏi ý kiến tôi về việc có nộp tiền hay ko. Tôi đã trả lời rằng: “Chúng cố tình gởi quyết định trễ cho chị là muốn cướp nhà của chị. Chị nên vay mượn ở đâu đó nộp cho chúng nó ngay, nhà của chị trị giá thực từ một tỷ rưỡi trở lên, chúng nó chỉ mong cho chị không nộp tiền để ra quyết định kê biên tài sản, phát mãi. Rồi chúng sẽ cho đồng bọn vô mua lại với giá bèo vài trăm triệu, chị mất nhà mà nợ vẫn cứ thiếu, coi chừng chúng sẽ dòm ngó đến những căn nhà khác của chị”. Chị Tân nghe lời tôi đã đi vay nóng một tỷ đồng đến Thi hành án nộp ngay, sau đó chị về nói với tôi: “Chị vừa đến đó đã thấy có quyết định kê biên nhà ngay trên bàn làm việc của con Trưởng Thi hành án. Em nói đúng. Chúng định cướp tài sản của chị. Con Thi hành án rất ngạc nhiên thấy chị đến nộp tiền, chúng có vẻ không tin trong thời gian quá ngắn, một tuần chị không xoay sở được số tiền to như vậy. Thái độ chúng rất miễn cưỡng, thất vọng khi nhận tiền.”
6- Chị Tân cho tôi vô ở nhà 84D Trần Quốc Toản quận 3 là đôi bên cùng có lợi, tôi không hề kể ơn tôi đã ra sức bảo vệ căn nhà 84D Trần Quốc Toản cho ông (đến ngày nay cháu Nguyễn Trí Dũng đang ở) mà ông lại kể ơn ông cho tôi ở trong nhà 84D Trần Quốc Toản và đòi hỏi tôi phải “mang ơn” ông, ông bịa đặt bôi nhọ tôi thì tôi cũng phải câm mồm. Nhà tuy rộng nhưng tôi chỉ ở trong căn phòng gác lửng có 12 mát vuông thôi, trong nhà ngoài cái tủ lạnh chị Tân đem qua cho tôi mượn, cái quạt máy của tôi thì không có bất cứ tài sản gì, vì tôi cũng bị cộng sản xông vào nhà cướp đoạt tài sản, trong khi tôi thế cô sức yếu, tôi sống ở đó chỉ một mình. Hay ông muốn bây giờ tôi phải trả tiền thuê phòng cho ông? Vậy tôi có nên đòi tiền xương máu mà vì những bài viết bênh vực ông tôi bị cộng sản đánh đập, bắt nhốt trái phép trong trụ sở Côn an phường (liên lụy đến anh em tín hữu DCCT vì họ đi chung với tôi), bị xé quần xé áo, bị cướp tài sản trong thời gian tôi ở tại nhà số 84D Trần Quốc Toản không? Tôi có nên đòi ông tiền công sức xương máu của tôi khi tôi tư vấn pháp luật, viết đơn, đăng tải lên mạng internet để kêu gào cho ông không? Điếu Cày có dám liên lạc hỏi chị Dương Thị Tân vào thời điểm đó cả Sài Gòn có ai cả gan giúp chị những việc ấy không? Chị Tân cũng nên trả lời đúng sự thật, đừng vì tình cảm mà nói những điều dối trá.
7- Anh em ở đây người ta năn nỉ tôi lấy cái hình stt của ông Nguyen Dan Que xuống, tôi đã cho nó vào chế độ “only” rồi, nhưng có vẻ như Điếu Cày chưa muốn tôi dừng lại nên vẫn tiếp tục dùng ngoa ngôn xảo ngữ dối trá để đổi trắng thay đen. Tình hình này nếu thấy cần thiết tôi phải đưa stt của ông Nguyen Dan Que lên. Người bị ông xúc phạm là tôi chớ không phải là họ. Tôi đã nói rồi, không ai được quyền nhân danh cái chung để chà đạp lên quyền lợi, danh dự và nhân phẩm cá nhân khác.
Điếu Cày, ông thật không biết điều chút nào. Ông chỉ nhìn thấy cái mà ông bỏ ra, nhưng không bao giờ chịu nhìn thấy cái người khác đã làm cho ông.
28/2/2018
Tạ Phong Tần.
(Còn tiếp)
Bài 4 ra chưa vậy cô Tần?
ThíchThích
Vô chuyên mục “Chuyện dài về ĐC”.
ThíchThích
THEO ĐÂY CHÚNG TÔI THẤY ĐC ĐÚNG LÀ HẾT
RÊN QUÊN THẦY
ThíchThích