ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 61


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 08/6/2016

Tan17Tôi lấy ca nước chấm ngón tay vô viết họ tên tôi bằng chữ Hoa xuống nền nhà. Nó nhìn rồi gật gật đầu. Tôi chỉ vào từng chữ, đọc lên cho nó nghe, giải thích cái này là họ, cái này là tên, nó cũng gật đầu, nói lặp lại theo tôi. Xong tôi chỉ vào nó hỏi nó bằng tiếng Hoa: “Mày họ tên gì?” rồi đưa cái ca nước cho nó. Nó hiểu ý lấy ngón tay chấm vô nước viết xuống nền nhà mấy chữ Hoa là Trần Mỹ Linh. A ha! Thì ra Tang BeeLin tức là Trần Mỹ Linh, nhưng cách phát âm của người Malaysia không giống cách phát âm tiếng Bắc Kinh (phổ thông).

Đêm đó con Hà kể chuyện nó đến khuya mới đi ngủ. Nào là gia đình nó ở Bình Phước, con ông Tư Long, nhà có đến mười mấy anh chị em ruột thuộc hàng dao búa. Nó có chồng làm ở công ty dịch vụ môi trường, chuyên đi tỉa cây cắt cỏ ngoài giờ hành chánh, thu nhập khá nhưng cực. Bản thân nó làm thợ may cho một công ty may của Nhật Bản ở khu công nghiệp Long An. Hai vợ chồng có căn nhà mới cất ở Long An, có hai đứa con còn đang đi học. Một bữa kia nó đi chợ, có người kêu lại hỏi nó muốn mua tiền giả không, rồi đưa cho coi mấy tờ giấy bạc polime loại một trăm ngàn đồng. Cứ một triệu đồng tiền thiệt Việt Nam mua được ba triệu đồng tiền giả. Con Hà đưa một triệu đồng ra đổi lấy tiền giả. Sau đó dùng tiền giả đến các tiệm tạp hóa trong quê xa xôi hẻo lánh mua dầu gội, xà bông, mì gói… cho chủ tiệm tạp hóa thối tiền thiệt lại. Nó làm được mấy vụ, chưa xài hết số tiền giả thì bị bắt quả tang.

Mấy ngày hôm sau, tôi với con Tang BeeLin nói chuyện bằng cách lấy nước viết chữ xuống đất, chớ nó phát âm tôi nghe không được, trừ những từ quá phổ biến. Hoặc là nói chuyện bằng tay. Tang BeeLin nói nó chung vụ với cô Malaysia gốc Ấn độ kia, vụ của nó mười bốn đứa đều bị bắt hết, riêng tên trùm thoát vì tên trùm không sang Việt Nam. Nó là đại lý cấp một, cung cấp thẻ giả cho đồng bọn. Chúng nó nhập cảnh vào Việt Nam đem theo máy in thẻ, phôi thẻ trắng. Máy in thì tháo rời ra từng bộ phận, mỗi đứa mang một bộ phận, khi vào Việt Nam xong gặp nhau mới ráp máy in lại. Đứa mang phôi thẻ trắng đi riêng, gặp con Tang BeeLin giao phôi thẻ. Lúc này nó mới liên lạc với tên trùm qua Internet để tên trùm cung cấp thông tin cá nhân của chủ thẻ thứ thiệt cho chúng nó in vô thẻ giả.

Mỗi ngày tôi đọc báo Thanh Niên, Tang BeeLin đều hỏi tôi tin tức. Tôi chỉ có thể cho nó biết một số tin tức quốc tế trong tờ báo, chớ những cái khác thì không đủ từ ngữ nói chuyện với nó. Nó hỏi tôi làm nghề gì, tôi nói cho nó biết tôi là luật sư, nhà báo, bị bắt vì Việt Nam không có nhân quyền. Tất nhiên tôi có thể không cần cố gắng nói cho nó biết, nhưng tôi cũng biết nó ở tù không bao lâu sẽ ra tù, nó sẽ về Malaysia và nó sẽ nói cho những người đồng bào của nó biết rằng nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam bắt giam nhà báo, luật sư vì Việt Nam không có nhân quyền.

Con Hà cũng thích tập thể dục như tôi. Ngày nào khoảng bốn giờ rưỡi sáng tôi và con Hà cũng thức dậy tập thể dục, con Tang BeeLin thì canh hứng nước. Hai đứa tôi tập xong đến gần bảy giờ sáng thì ngưng tập đi tắm rửa, ăn sáng xong là gần tám giờ. Con Hà dạy tôi một số động tác thể dục, tôi cũng chỉ cho nó một vài động tác thông thường.

Thời gian này, con Hà dạy tôi làm đồ chơi. Nó nói nó học được trong thời gian ở tù bên Chí Hòa. Bọn tôi suốt ngày chỉ có tập thể dục, ăn rồi làm đồ chơi, tối ngủ. Thời gian trôi qua rất nhanh, cứ thấy hết tuần liền liền. Thằng cán bộ y tế Trương Văn Hồng nó bảo tôi “Chị phải cố gắng tập thể dục đều đặn mỗi ngày, đừng để bị cứng khớp, sau này gặp người nhà thì kêu người nhà gởi thuốc vô, chớ ở trại không có thuốc đau khớp.” Tôi phải mua thêm dầu nóng Trường Sơn của căn-tin để tối tối xoa bóp hai đầu gối cho đỡ sưng đau. Phải nói là tập thể dục cũng hiệu nghiệm lắm. Ban đầu mới tập lại, tôi không thể hạ chân xuống được vì đầu gối đau cứng đơ, dần dần mỗi ngày tập tăng lên, cuối cùng động tác này tôi tập mỗi ngày năm mươi lần mà không đau nữa.

Ở tù mới phát hiện ra một chuyện ngược đời. Lâu nay thiên hạ đều lầm tưởng dầu nóng, dầu gió xức vô là làm nóng thân thể. Thực tế ngược lại, bọn tôi mua dầu gió Trường Sơn, Phật Linh là loại rẻ tiền để thoa lên người cho mát những khi trong phòng giam quá nóng. Đổ dầu ra lòng bàn tay, xoa hai bàn tay vào nhau rồi chà lên hai cánh tay, chân, ngực, bụng. Ban đầu dầu cũng làm cho mình cảm thấy hơi nóng thiệt, vài phút sau thì chuyển sang cảm giác lạnh ở những vùng da có thoa dầu. Có hôm tôi trút dầu ra quá đà, tiếc của đời cứ thoa lên hết, một lúc sau tôi lạnh run cầm cập phải trùm mền. Hai đứa kia nó cười tôi quá trời. Trùm mền một lúc mới hết run, chuyển sang giai đoạn cảm thấy mát thì bỏ mền ra.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.