Bài đã đăng báo Người Việt ngày 05/11/2016
Một thằng công an đeo hàm trung tá, không nhớ tên gì, ngồi ở hàng ghế dựa sát tường cửa ra vào nghe tôi chửi có lẽ bị “nhột” nên chen vô:
– Chị nói ít thôi. Ai cho nói những chuyện đó.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 05/11/2016
Một thằng công an đeo hàm trung tá, không nhớ tên gì, ngồi ở hàng ghế dựa sát tường cửa ra vào nghe tôi chửi có lẽ bị “nhột” nên chen vô:
– Chị nói ít thôi. Ai cho nói những chuyện đó.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 02/11/2016
– Kỳ cái gì, giống như ở ngoài bãi biển vậy thôi. Tôi không ngại chúng nó việc gì phải ngại. Bây giờ nó còn trẻ, sau này sẽ già, hết ngại. Giờ đó là giờ tắm, biết vậy cán bộ nam mò vô nhìn vào phòng nữ làm gì? Tôi báo cho cán bộ Dũng biết, giờ tắm mà cán bộ nam nào mò vào nhìn, không những tôi chửi mà còn tạt nước dơ ra đừng có trách tôi. Còn gì nữa không? Nếu không tôi đi vô nghe?
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 29/10/2016
Trong phòng giam không có giấy viết gì hết. Con Duyên lấy mấy cái bọc nilon trắng lớn rọc ra thành một miếng bự khoảng bằng tờ giấy A4, lấy cái bàn chải đánh răng mài xuống nền nhà cho cái cán bàn chải nhọn lên, rồi tôi đọc cho nó viết chữ đè lên miếng nilon. Khi cầm lên soi dưới ánh đèn thì thấy chữ, để xuống thì không thấy. Tôi đọc cho nó chép Kinh Lạy Cha, Kinh Kính Mừng, Kinh Tin Kính, Kinh Sáng Soi, Kinh Cám Ơn, Kinh Sáng Danh, ba câu lạy đọc sau khi đọc xong chuỗi kinh.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 26/10/2016
Cứ vậy ngày nào nó cũng lập tức thông tin cho tôi khi tờ báo chưa vô tới trong phòng. Chỉ thay cái tên Nguyễn Tấn Dũng thành Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Thiện Nhân, Hoàng Trung Hải, Vũ Đức Đam, v.v… mà thôi.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/10/2016
Chị Cúc vừa đi xong, khoảng một giờ sau đã thấy tống vô một đứa nữ tù mới chừng hơn hai mươi tuổi. Nhìn cũng sạch nước cản, da trắng, tóc dày dài, đen bóng, mặt dài, mắt to, lông mày xâm nhếch lên kiểu đang thời thượng, người mập mạp, có mỗi cái tội chân ngắn thôi. Tôi hỏi nó tên gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi, bị bắt tội gì. Con nhỏ mới vô nói nó tên Huỳnh Thị Hữu Duyên, hai mươi tám tuổi, nhà ở Quy Nhơn, vô Sài Gòn đi học, thuê nhà ở, nhưng đạp bà chủ nhà có một phát mà bà kia lăn đùng ra chết nên bị bắt, án ba mươi sáu tháng tù giam.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 19/10/2016
Tôi giải thích hai chị cũng có quyền giống như tôi nếu hai chị mạnh dạn thông báo cho người nhà mình biết và làm đơn tố cáo chúng nó gởi đến tất cả các cơ quan truyền thông báo chí trong và ngoài nước. Bọn chúng chỉ có thể đè đầu cỡi cổ người tù được một khi người tù cam chịu cho chúng đè đầu cỡi cổ. Cả hai người ngồi nghe cho đã, công nhận là tôi nói đúng, xong lắc đầu nói: “Sợ lắm, nó đì chết”. Hèn gì bọn công an trại giam đứa nào cũng giàu có khá giả, xài điện thoại đời mới, đi xe sang nhờ vào cái sự hèn này mà chúng mới có đất làm ăn.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 16/10/2016
Ba cái xô mụ Luyến mua đem vô đưa tôi chúng nó đã tháo cái quai nhựa trong cái xô đi. Như vậy, tù nhân chỉ có thể khom xuống bưng xô chớ không xách được. Bưng dĩ nhiên nó sẽ nặng hơn xách. Như vậy, vừa hại xương sống, vừa không thể chứa nước đầy lên miệng xô. Cái quai xô bằng nhựa thì ảnh hưởng gì, rõ ràng là bọn trại giam này chúng nó tìm đủ mọi thủ đoạn hèn hạ gây khó khăn cho tù nhân. Tôi coi kỹ thấy đây là xô nhựa thứ phẩm nấu lại, mỏng te, lấy tay đấm mạnh một phát là bể vụn, vậy mà bán với giá xô nhựa tốt.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 12/10/2016
Thấy ông Hán Khắc Dũng xuống nước năn nỉ mình như vậy nên tôi cũng không muốn gây sự thêm với ông ta làm gì. Mà ông ta nói cũng có phần đúng, tôi cũng chỉ ở đây vài tháng nữa, gia đình mình cũng chưa biết mình đang ở đây, không biết chừng nào mới đến thăm gặp, không có cách gì thông tin ra ngoài hết một mình mình “đơn đả độc đấu” với chúng nó thì phần bất lợi thuộc về mình rất nhiều. Nghĩ vậy nên tôi nói:
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 09/10/2016
– Thôi chị tránh vô cho chị kia khiêng nước vô phòng. Tôi sẽ báo liền với lãnh đạo.
Tôi nghe vậy thì đứng lùi vô trong, chị Hà và chị Cúc đi ra khiêng vô thêm sáu xô nước. Tôi lấy cái hai cái thau của tôi đưa ra lấy thêm nước nữa. Cán bộ đó cũng đưa thêm cho tôi cái thùng nhỏ khoảng bốn chục lít, nói:
– Tôi cho chị mượn thêm cái thùng này xài đỡ đi.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 05/10/2016
Ðây chính là một kiểu khủng bố, tra tấn tinh thần người bị tạm giam. Tôi hiểu vì sao nhiều người bị bắt giam ở đây lâu ngày không có tội cũng tự nhận mình có tội để được chuyển đi trại khác càng sớm càng tốt. Tôi càng thấy kinh tởm và căm thù bọn chó má Cộng Sản này, trong lòng tôi tự nhủ phải quan sát kỹ và ghi nhớ từng chi tiết nhỏ vào đầu, chờ cơ hội phanh phui tội ác của bọn công an cộng sản này ra trước dư luận quốc tế, bao nhiêu năm nay bọn cộng sản bất lương này chúng lừa bịp cả thế giới.