Bài đã đăng báo Người Việt ngày 14/3/2017
Nguyên cái tập hồ sơ tố tụng này đi đâu tôi cũng cầm theo trên tay, sợ sổng ra chúng nó ăn cắp mất rồi biết đòi ai. Ðây là giấy tờ bản gốc, khi nào tôi ra tù sẽ dùng để kiện chúng nó ra tòa án quốc tế.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 14/3/2017
Nguyên cái tập hồ sơ tố tụng này đi đâu tôi cũng cầm theo trên tay, sợ sổng ra chúng nó ăn cắp mất rồi biết đòi ai. Ðây là giấy tờ bản gốc, khi nào tôi ra tù sẽ dùng để kiện chúng nó ra tòa án quốc tế.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 12/3/2017
Phòng rộng mà có mỗi một cửa ra vô rộng khoảng một mét rưỡi, trần phòng lại thấp nên không khí trong phòng giam vừa bước vô đã cảm thấy ẩm thấp, ngột ngạt lắm, có mùi tanh tanh nữa. Nếu căn cứ theo tiêu chuẩn quy định của Bộ Công An mỗi tù nhân phải có chỗ nằm tối thiểu hai mét vuông (tối đa không giới hạn) thì cái phòng này chỉ đủ chỗ nhốt ba mươi tù nhân.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 04/3/2017
Xong cái phần biên bản giữ giấy tờ, đến phần kiểm tra đồ đạc. Một cán bộ nữ trẻ tên là Hằng cùng một phạm nhân lao động ngoài (sau này tôi biết tên là Thùy) đổ mấy bao đồ đạc của tôi ra coi từ món, rồi lấy cái mộc bằng gỗ in mực đen đóng lên trên tất cả quần áo của tôi (tức là quần áo cá nhân của mình đem từ nhà vô chớ không phải của trại giam phát) mấy chữ “Phạm nhân K5.” Tôi cũng kệ nó, càng thấy thích, mấy thứ quần áo có đóng dấu này khi nào ra ngoài đem triển lãm “chứng tích tội ác nhà tù cộng sản” hay à. Còn ba cái thau và một cái xô mủ màu xanh, cán bộ tên Hằng nói:
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 02/3/2017
Tôi nhìn ra, thấy hai cái xe thùng lớn chở hết số tù nhân lúc nãy ngồi ngoài sân chuyển bánh đi trước, đi đâu không rõ. Cái xe chở tôi đi sau cùng, phía trước cabin là Nguyễn Thị Nhung và hai cán bộ nam, tài xế, thùng xe phía sau có một mình tôi. Cũng không thấy ai còng chân, có lẽ xe chạy quá nhanh và đi quãng đường ngắn nên không cần thiết, mà cũng có thể là do phía người chịu trách nhiệm áp giải.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 25/2/2017
Nó đưa ra hai cuốn sổ, tờ giấy ghi số hàng mà tôi đã mua của căn-tin, và hỏi:
– Ừ. – Tôi nói.
– Chị đã mua bao nhiêu thứ đây, chị coi lại coi tôi ghi có đúng không, tôi cộng lại trừ ra bao nhiêu đây đúng không? – Thằng Châu hỏi.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 19/2/2017

– Vậy chị bị bắt như vầy chị có sợ không? – Nó hỏi.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 15/2/2017
Phòng giam trại Bố Lá này phía trên, bên hông có một ô cửa vuông cỡ sáu tấc, có song sắt, cách mặt đất khoảng hai mét rưỡi. Phía ngoài vách tường chỗ ô vuông đó nó xây cái bục xi măng cao khoảng sáu tấc cho tụi công an tuần tra leo lên đó đứng nhìn vô thì có thể nhìn thấy mọi hoạt động trong phòng giam cả tầng dưới, tầng trên cùng một lúc.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 11/2/2017
Tôi còn đứng chửi khoảng mười phút, mấy đứa tù nam đang lao động ngưng tay ngước lên nhìn tôi, nghe tôi chửi và cười. Hai thằng cán bộ nhỏ năn nỉ tôi đi vô. Tôi chửi nãy giờ nên cảm thấy cũng mệt rồi nên đi vô, bao nhiêu đó con già đó nó đủ nhục với tù nhân và thân nhân người tù rồi.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 05/2/2017
Bọn nó dẫn tôi đi ra phòng thăm gặp chung của tất cả tù nhân. Phòng này ngăn cách với thân nhân người tù bên ngoài bởi một tấm mica dày khoảng một centimet, có khoan lũng mỗi chỗ ngồi chừng một chục lỗ tròn bằng ngón tay út. Rất đông người và ồn ào như cái chợ vỡ, mới đi ra ngoài trong cái đám đông nhốn nháo đó tôi không thể nhìn thấy người nhà của mình ở đâu.
Bài đã đăng báo Người Việt ngày 01/02/2017

Mấy đứa tù thường phạm tôi gặp ngoài sân khu giam nữ trại Bố Lá rất ngạc nhiên không hiểu tại sao tôi ở có một mình ở phòng đầu, trong khi tụi nó phải ở chen chúc một phòng bốn năm chục đứa. Tụi nó nói với tôi có ba phòng lớn: phòng nhốt tội danh liên quan đến ma túy, phòng nhốt tội danh liên quan đến kinh tế (tức tiền bạc, như lừa đảo, lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản, cố ý làm trái nguyên tắc quản lý kinh tế, tham nhũng, v.v…) và một phòng khác nhốt đủ thứ tội danh trừ hai nhóm trên, kêu là phòng “hột vịt lộn.”