ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 35


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 09/3/2016

Với chị Mai Lệ Huyền
Với chị Mai Lệ Huyền

… Tôi lại nghĩ: Mẹ mày thằng Trần Đại Quang và bọn nhà nước Cộng Sản đê tiện chúng mày làm cái trò hèn hạ này đây. Người ta chưa bị coi là có tội mà không khí để thở cũng không đủ, ánh sáng cũng không có, nước tắm cũng không có. Bọn dối trá, đạo đức giả, hổng biết các phái đoàn quốc tế đi kiểm tra có thấy sự thâm độc của chúng nó không, hay là chỉ nghe chúng nó nói, đi qua đi lại ngó ngó vài cái vào những chỗ chúng nó chỉ thì kiểm tra cái con mẹ gì. Tao mà ra ngoài tao không tố cáo tội ác của chúng mày tao không phải con người.

Trong thời gian tôi tuyệt thực, con Lan sáng nào cũng bưng một tô phở, bún rêu hay bún bò, bánh bao gì đó lại ngay đầu nằm của tôi ngồi ăn nhóp nhép. Thiếu gì chỗ ngồi ăn sao không ngồi, ngay cửa ra vào đó, sáng sủa rộng rãi sao không ngồi? Tôi biết thủ đoạn của chúng nó là muốn cho tôi ngửi mùi thức ăn mà thèm ăn, nhưng nó không biết rằng lúc này cái dạ dày của tôi nó hết co bóp rồi, có làm gì cũng vô ích. Trong bụng tự nghĩ sao bọn này nó xem thường mình quá vậy, tao vì mấy tô bún, phở dở ẹt đó mà thua bọn mày sao? Ở ngoài tao ăn một tô mì, tô phở năm sáu chục ngàn đồng mới gọi là “tạm được,” đến những quán sang thì gấp mấy lần tiền, cái loại ở đây một tô có mười lăm ngàn đồng, mà còn bán cho tù nữa, không ai được quyền khen chê, không có trạnh tranh thì nấu có ra cái chó gì. Thứ người “khó chưa từng thấy của” như mày thấy loại đồ bỏ này mà ăn húp sùm sụp như chết đói tới nơi, để rồi mày coi ai hơn ai.

Tôi nằm im, lấy cây quạt nhựa đậy lên mặt tiếp tục ngủ, mặc kệ con Lan muốn ăn kiểu gì kệ bà nó.

Bình thường ở ngoài, chỗ tôi đang nằm ngủ mà ai đem thức ăn lại ngồi ngay đầu tôi ăn sùm sụp thế nào cũng bị cho một đạp, vô văn hóa, vô duyên hết chỗ nói. Còn ở đây, tôi phản ứng chúng lại hí hửng cho rằng mình chắc thèm ăn lắm đây, nên mình coi như không nghe, không thấy chuyện gì hết, không “xúc động đậy” chút nào.

Sau cái vụ đưa ra bức thư bị tôi chửi quá xá, bọn chúng im ru không nói gì đến tôi suốt hai tuần.

Tôi nhịn ăn đúng một tháng thì bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Mỗi lần đứng lên ngồi xuống xây xẩm mặt mày, cử động chậm chạm. Mỗi lần đưa tay lên vuốt tóc, tóc trôi xuống từng mảng đen hết cả chiếc chiếu đang nằm. Gội đầu thì tóc rụng đen hết thau nước gội đầu, vớt ra từng nắm. Những việc bình thường như tắm giặt cũng trở nên bắt đầu khó khăn, ngay cả buổi tối đứng dậy giăng mùng ngủ cũng cảm thấy mệt. Một tháng trôi qua, không thấy người nhà tôi đến thăm, tôi nghĩ chắc là bọn chúng ngăn cản không cho vào để buộc tôi khuất phục chúng đây. Đã vậy thì chúng mày cứ chờ xem. Tao đã nói được thì làm được, tao không hèn như chúng mày đâu.

Qua tháng 10, trời mau tối hơn, ngày cũng ngắn hơn. Tôi lấy nước canh nóng trại giam phát uống cho ấm bụng, còn lấy thêm nước sôi để nguội hai ca nữa, một ngày tôi uống hết năm sáu lít nước. Nói là nước canh cho sang chớ đó chỉ là nước rau cải ngọt, cải bắp, bầu bí hay rau muống luộc cho thêm chút muối. Rau thì già ơi là già, tôi nhìn thấy con Lan lấy vô một ca rau, nó ngồi nhặt lại cọng non ăn được chỉ được một nhúm nhỏ. Trong phòng giam ban đêm thì lạnh buốt mà ngày lại nóng hầm hập như lò bánh mì. Suốt ngày tôi chỉ có nằm ngủ, lúc nào thức thì quạt xành xạch luôn tay không nghỉ.

Ở đây 6 giờ sáng trại giam mở đài tiếng nói Việt Nam cho tù nhân nghe phần tin tức thời sự 30 phút, 6 giờ chiều cũng mở cho nghe 30 phút. Ngoài ra không có âm thanh gì khác ngoài tiếng chân đi và tiếng chìa khóa mở cửa lách cách. Nghe riết rồi quen, mỗi lần nghe tiếng động bên ngoài là biết ai đang đi ngoài đó. Như thằng cán bộ nhỏ tên Trần Văn Quân mập ục ịch chuyên đi dép lê, mỗi lần nó đi vô cách xa chục thước là nghe cứ ình ịch, ình ịch và tiếng dép kéo lẹp xẹp, lẹp xẹp. Thằng này nó còn hay hát, mà hát dở òm, hát nhạc Trịnh chế mới “ghê” chớ: “Mưa cứ mưa đi cho tù nó mừng/ Làm sao lâu quá mưa vẫn chưa mưa…” Trong phòng giam, tù nhân lúc nào cũng cầu mong trời mưa cho bớt nóng, mưa càng lớn càng tốt, bên ngoài Sài Gòn ngập lụt thế nào không cần biết, trong tù vẫn “bình chân như vại,” nóng như cái lò bánh mì. Có lần, nó đi vô mở cửa kêu tôi ra, mà nó vừa mở cửa vừa hát, tôi mắc cười quá mới nói: “Trời, ở tù còn có phục vụ ca nhạc miễn phí nữa!” Nó nhe răng cười toe toét.

Tôi tuyệt thực đã một tháng hai mươi ngày rồi. Người đã thấm mệt, giờ đi cũng mệt, đứng cũng mệt, ngồi cũng mệt, nói lớn tiếng cũng mệt, chỉ có nằm một chỗ là không mệt thôi. Sáng ra y tế cân còn có 53 ký, tức là mất 10 ký so với trước khi tôi bị bắt.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Một suy nghĩ 1 thoughts on “ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 35

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.